Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi tán gẫu linh tinh vài chuyện rồi trở về phòng, chuẩn bị cho chuyện ngày mai.
Tần Uyển Uyển chủ yếu chuẩn bị đồ cần thiết sau khi vào mê cung, mà Giản Hành Chi thì bận rộn chuẩn bị quà gặp mặt cha mẹ Tần Uyển Uyển.
Hai người mất một đêm trang bị đầy túi Càn Khôn, cuối cùng mới có chút lòng tin đối với chuyện bước vào Huyền Sơn.
666 nhìn Giản Hành Chi bận rộn, cảm thấy bất lực, dối lòng khen ngợi: “Chủ nhân, ngài đừng căng thẳng như vậy.
Ngài… ngài rất được lòng người khác mà.”
“Ta không biết mình có được lòng người khác không…” Giản Hành Chi treo túi Càn Khôn lên thắt lưng, kéo cửa ra ngoài: “Nhưng không có một ai thích người từng đánh con gái họ, lần này ta phải biểu hiện thất tốt.
Đợi trở về Tiên giới, hai đại nhân Thái Sơn mới không ghét ta!”
“Xong chưa?”
Thấy Giản Hành Chi kéo cửa ra, nhóm Tần Uyển Uyển chờ bên ngoài quay sang.
Giản Hành Chi vỗ túi Càn Khôn, vui vẻ nói: “Xong rồi.”
Đoàn người tràn đầy lòng tin đi tới chân núi Huyền Sơn.
Lúc này, xung quanh đã sớm tập hợp rất nhiều người, hôm nay chỉ có hai đội vào đấu bán kết nên xác nhận thân phận rất nhanh.
Đợi làm xong, Lạc Bất Phàm giải thích đơn giản quy tắc cho bọn họ, hỏi lại lần cuối: “Còn câu hỏi nào không?”
“Không có.”
Tần Uyển Uyển chắp hai tay sau lưng, đáp một cách tự tin.
Gương mặt Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, gật đầu nói: “Bổn tọa cũng không.”
“Được rồi.” Lạc Bất Phàm nhấc tay, một cổng ánh sáng xuất hiện trước mặt hai đội: “Mời hai đội đồng thời bước vào mê cung.”
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển đi đầu, dẫn nhóm Giản Hành Chi bước vào.
Sau khi vào cổng ánh sáng, thứ đầu tiên nhìn thấy là một ngả rẽ, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau.
Tần Uyển Uyển lấy bốn sợi dây ra, tràn đầy mong đợi nhìn mọi người: “Đây là cách ta nghĩ ra tối qua.”
Tất cả mọi người nhìn về phía sợi dây, Tần Uyển Uyển giải thích với bọn họ: “Tối qua, ta tìm bốn sợi dây dài nhất có thể.
Mọi người buộc sợi dây trên eo, chọn một con đường mà đi, ta có thể cảm ứng vị trí của mọi người, sau đó vẽ ra bản đồ, rồi lại phỏng đoán lộ tuyến khả thi.
Mọi người dựa theo yêu cầu của ta mà chạy, chạy hết tất cả ngõ cụt thì chỉ còn lại một lối thoát.”
“Ý hay.”
Tạ Cô Đường gật đầu, lập tức nói: “Vậy buộc đi.”
“Khoan đã.” Giản Hành Chi ngăn mọi người lại, tràn đầy tự tin nói: “Ta có cách nhanh hơn.”
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía y, Giản Hành Chi nói chắc như đinh: “Trước đây ta đào cổ mộ cũng thường đụng trúng mê cung, có một biện pháp bách phát bách trúng.”
“Biện pháp gì?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Giản Hành Chi quay đầu nhìn đoạn cuối vách tường trước mặt, tự tin nói: “Đi thẳng.”
“Đi… thẳng?”
Tần Uyển Uyển ngớ người, Giản Hành Chi gật đầu, lấy bản đồ trong tay nàng: “Nàng xem, hiện giờ chúng ta đang ở hướng Tây, lối ra ở hướng Đông.”
“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển khó hiểu: “Sau đó thì sao?”
“Chúng ta cứ nhắm thẳng hướng Đông mà đi…” Giản Hành Chi vạch một đường thẳng tấp trên bản đồ: “Là xong.”
Mọi người không hiểu, Giản Hành Chi nhìn cả nhóm: “Các người có thắc mắc gì?”
“Đây là mê cung…” Thúy Lục không nhịn được nhắc nhở y: “Có tường chắn, làm sao cậu đi thẳng được?”
“Đập tường đi.” Giản Hành Chi đáp một cách đương nhiên: “Đập ra một con đường là đi được chứ gì?”
Cả nhóm ngệch ra.
Một lát sau, Tạ Cô Đường nhíu mày: “Ta nhớ tường trong mê cung thường có pháp trận đặc biệt, không phá hủy được.”
“Đó là do cậu không đủ mạnh.” Giản Hành Chi khoát tay: “Mê cung đều là tường thật hoặc là ảo giác, trận pháp duy trì mặt tường chỉ có mấy loại.
Năm đó, ta đã tìm ra biện pháp lâu rồi, đi theo ta!” Giản Hành Chi giơ tay, xoay đầu hùng hổ nhìn bức tường chắn phía trước con đường của bọn họ.
Y xắn tay áo, giơ tay xoay giữa không trung, một pháp ấn hiện lên.
Y hấp thu linh khí, quát lớn một tiếng, đánh thẳng về phía bức tường!
Bên ngoài Thủy kính, tất cả mọi người đều trố mắt.
Lát sau, chợt nghe một tiếng nổ “đùng” , mặt tường ầm ầm sụp xuống.
Giản Hành Chi đứng giữa bụi bặm xoay đầu nhìn cả đám tròn mắt, gọi bọn họ: “Đi!”
“Cái này…” Lạc Bất Phàm chấn kinh nhìn cảnh tượng kia, quay đầu hỏi Liễu Nguyệt Hoa bên cạnh: “Cái này có tính ăn gian không?”
Liễu Nguyệt Hoa nhất thời không nói nên lời.
Một lát sau, bà cắn răng nói: “Phá hủy được cũng là bản lĩnh, chúng ta cứ quan sát xem.”
Phá hủy xong bức tường đầu tiên, nhóm Tần Uyển Uyển không bao giờ hoài nghi phương pháp này nữa.
Mọi người đi theo Giản Hành Chi, Giản Hành Chi dạy bọn họ pháp ấn phá tường, dọc đường cứ gặp tường là phá, toàn bộ mê cung đều nghe tiếng nổ “ầm ầm” , “ầm ầm” .
Bọn họ đi thẳng về phía lối ra, sau khi đánh sập hết tường, mọi người ngước mắt nhìn thấy một ngả ba, tường đằng trước đã bị phá hủy.
“Cái này…” Nam Phong nhìn xung quanh: “Hình như là nơi lúc đầu chúng ta tới?”
Tất cả im lặng không nói.
Thúy Lục quan sát xung quanh chốc lát, khẳng định kết luận của Nam Phong: “Hình như chúng ta quay về rồi.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, lại lấy sợi dây ra: “Hay là dùng cách đơn giản một chút…”
“Đừng lên tiếng.”
Giản Hành Chi vươn tay giữ tay Tần Uyển Uyển, cả nhóm im phăng phắc.
Giản Hành Chi nhắm mắt lại, sử dụng thần thức phân biệt linh lực lưu động xung quanh.
Sau khi nhắm mắt quan sát tất cả “khí” , y nhìn thấy điểm cuối, phát hiện dường như “khí” chạm phải một cái gì đó, chảy từ bên dưới trở về.
“Đây là không gian tuần hoàn.”
Giản Hành Chi mở mắt, nhắc nhở mọi người.
Tạ Cô Đường lập tức hiểu: “Nơi này có trận pháp, bọn họ không chỉ dùng tường thật thay đổi lộ tuyến, mà còn thay đổi toàn bộ không gian?”
“Không chỉ là trận pháp…” Giản Hành Chi nhìn quanh bốn phía: “Hình như nơi này là một môi trường đặc biệt, nguyên tố mất cân bằng, bản thân là một không gian tuần hoàn, vừa khéo chính Đông mở một cánh cửa để chúng ta có thể ra ngoài.
Một khi cánh cửa đóng lại, chúng ta không thể nào thoát thân.”
“Nguyên tố mất cân bằng?”
Nam Phong không hiểu, Tần Uyển Uyển giải thích cho Nam Phong: “Vạn sự vạn vật, thời gian, không gian trên đời này đều do nguyên tố cấu thành.
Các loại nguyên tố cần duy trì quan hệ cân bằng mới có thể duy trì hình thái bình thường mà người thường chúng ta nhận biết.
Khi một trong các nguyên tố biến hóa, nhiều hơn hoặc ít đi đều sẽ tạo thành trạng thái khác với bình thường chúng ta nhận thức.”
“Hiện tại chúng ta đang bị bao vây, là trận pháp không gian tuần hoàn do con người tạo ra…” Giản Hành Chi rút kiếm, dẫn mọi người đi về phía vị trí nguyên tố đảo ngược, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng không gian lớn này là tự nhiên, người bình thường không thể mở ra, mà lối ra duy nhất lại rất dễ đóng lại.
Nếu để Tôn giả Diệu Ngôn giành đến lối ra trước ——”
Giản Hành Chi cầm kiếm, chém mạnh lên chỗ tất cả các “khí” giao nhau, chỗ giao nhao nổ tung, cuồng phong ùn ùn kéo đến, ánh sáng chói lóa khiến người ta không thể mở mắt.
Một lát sau, tất cả mọi người rơi xuống đất, nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng vách tường sụp đổ “ầm ầm ầm”.
“Là Tôn giả Diệu Ngôn đang phá tường!”
Thúy Lục nghe ra nguồn gốc âm thanh, vội vã lên tiếng.
Cùng lúc này, Giản Hành Chi đã xông lên trước, lần lượt giơ tay đánh sụp bức tường hướng chính Đông.
“Chắc chắn hắn sẽ bịt lối ra lại!”
Giản Hành Chi mở miệng khẳng định.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ý thức được nếu để Tôn giả Diệu Ngôn tới trước, đóng mê cung lại, vậy vấn đề không phải là bọn họ thua cuộc, mà là có thể phải ở lại đây mãi mãi, không thể ra ngoài.
Nhận ra điểm này, nghe thấy tiếng vách tường sụp đổ cách đó không xa, dây thần kinh tất cả mọi người đều căng ra.
Tạ Cô Đường nhìn pháp ấn trên tay Giản Hành Chi, lập tức ghi nhớ, tay bừng sáng pháp ấn, xông về phía tiếng vách tường sụp đổ cách đó không xa.
“Tạ đại ca!”
Tần Uyển Uyển luống cuống quay đầu, giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Ta giữ chân bọn chúng.”
Dứt lời, Tạ Cô Đường đã phá mở vách tường cuối cùng của Tôn giả Diệu Ngôn, chém một nhát về phía hắn!
Tôn giả Diệu Ngôn cách bọn họ không xa, khoảng cách cũng chỉ ba bức tường.
Hắn đã sớm biết hành động của Tạ Cô Đường, bèn nâng tay phóng ra vô số chỉ bạc.
Người phía sau hắn dường như đều bị chỉ bạc khống chế, lập tức rút dao đón đầu Tạ Cô Đường!
Thuý Lục cũng gia nhập cuộc chiến, dặn dò Tần Uyển Uyển: “Theo Giản Hành Chi đi trước!”
“Ta ở phía trước chờ mọi người!”
Tần Uyển Uyển cũng không do dự, leo lên người Nam Phong đuổi theo Giản Hành Chi đằng trước.
Nhưng bọn họ nhanh, Tôn giả Diệu Ngôn cũng không chậm.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục bị hình nhân giữ chân, thỉnh thoảng có thể chạm vào Tôn giả Diệu Ngôn mấy cái, nhưng thân thủ hắn cực nhanh, luồn lách như con lươn, hành động tiến lên không chậm lại chút nào.
Giản Hành Chi phá sập một bức tường, Tôn giả Diệu Ngôn cũng đánh sập một bức tường.
Giản Hành Chi tiến về trước một trượng, Tôn giả Diệu Ngôn cũng tiến về trước một trượng.
Song phương đánh qua đánh lại, hoàn toàn không có thời gian ngơi nghỉ.
Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau bọn họ, nhanh chóng cảm nhận được bất thường.
Mỗi lần Giản Hành Chi phá tường đều cần dùng linh lực đánh sập bức tường, mà mỗi lần vách tường bị đánh sập đều có một luồng ánh sáng vàng yếu ớt loé lên.
Giản Hành Chi không chú ý chi tiết này, nhưng Tần Uyển Uyển lại nhạy bén phát hiện luồng sáng vàng yếu ớt kia.
Nàng không dám lên tiếng nhắc nhở, lúc này Giản Hành Chi và Tôn giả Diệu Ngôn đang tranh nhau từng khắc một, lỡ như để Tôn giả Diệu Ngôn xông lên trước, đóng cửa lại, mọi người sẽ vĩnh viễn ở lại đây.
Nhưng lòng nàng vẫn luôn lưu ý, quan sát luồng ánh sáng vàng trên vách tường kia.
Đây là ánh sáng của pháp trận, Giản Hành Chi chạm phải pháp trận gì? Là pháp trận bảo vệ tường sao?
Tần Uyển Uyển không dám lơ là, nhắm mắt lại, bắt đầu truy tìm nơi linh lực Giản Hành Chi đi.
Lần đầu tiên, linh lực Giản Hành Chi biến mất rất nhanh.
Lần thứ hai, lần thứ ba…
Tần Uyển Uyển thử truy tìm nhiều lần, rốt cuộc tại lần cuối cùng nhìn thấy đuôi họa tiết kim quang.
Linh lực chảy vào họa tiết, mặc dù chỉ có phần chóp cuối, nhưng Tần Uyển Uyển bỗng nhiên nhận ra đây là cái gì.
Pháp trận này giống y hệt pháp trận triệu hồi Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành!
Ngọc Linh Lung xuất hiện, trừ ngẫu nhiên ra, nếu cố gắng triệu hồi thì cần năng lượng cực lớn để làm vật dẫn.
Linh lực của Giản Hành Chi không biết mất mà là chảy vào pháp trận này…
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, hét to: “Nhảy lên!”
Dứt lời, nàng tóm lấy Nam Phong, nhún người nhảy một cái.
Cũng ngay khoảnh khắc này, cú đấm của Giản Hành Chi đập vỡ bức tường cuối cùng, cánh cổng hình xoáy nước xuất hiện hơn mười trượng trên bãi đất trống bên ngoài, đồng thời mặt đất phát ra ánh sáng vàng và dây leo.
Dưới sự nhắc nhở của Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi theo bản năng phóng lên trên, dây leo chui từ dưới đất lên chỉ còn cách nửa tấc là bắt được y.
Giản Hành Chi nhún người trở mình giữa không trung, Lạc Thủy tuốt khỏi vỏ.
Y ngự kiếm giữa khe hở đám dây leo cuồng bạo lao ra bắt mình, nắm lấy Tần Uyển Uyển, giơ tay đánh văng dây leo ùn ùn kéo tới, dẫn nàng lăn đến vị trí pháp trận cách đó không xa.
Y ngẩng đầu nhìn thấy Thúy Lục và Tạ Cô Đường còn bị nhốt trong dây leo, bèn giơ tay chém một quang kiếm, bổ ra một con đường cho hai người, hô to: “Tạ Cô Đường! Thúy Lục!”
Hai người nghe thấy giọng nói, nhìn con đường Giản Hành Chi mở ra cho bọn họ, lập tức vội vàng lui đến bên cạnh Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.
Vừa đáp xuống đất, mọi người đã cảm thấy mặt đất chấn động dữ dội.
“Đây là…”
Thúy Lục kinh hoàng.
Đột nhiên Thủy kính hóa thành màu đen, nhóm Lạc Bất Phàm và Liễu Nguyệt Hoa ngây người, lập tức đứng dậy: “Là Ngọc Linh Lung!”
***
Có điều không chờ bọn họ rời chỗ, sương đen bốc từ dưới đất lên, mọi thứ xung quanh đều hóa thành màu đen đậm đặc.
“Thần quân đại nhân nói…” Một giọng nói máy móc truyền từ trong sương đen ra: “Chư vị yên tâm chớ nóng, không được rời chỗ, kẻ vi phạm ——”
Một thanh niên chạy ra ngoài đột nhiên kêu lên thảm thiết, toàn thân y phát ra ánh sáng xanh, biến thành thứ duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy trong mắt trừ màu đen ra.
Dường như y bị người ta hút lấy sinh lực, da thịt tức khắc khô quắt.
Tiếng thét kêu lên chốc lát, người đã hóa thành đống xương trắng, rơi xuống đất.
“Giết không tha.”
Bên ngoài Thủy kính rối loạn, còn trong mê cung, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận cực lớn bên trên mặt đất.
Tại trung tâm pháp trận, mặt đất nứt ra giống như đóa hoa nở bung, sau đó ánh sáng rơi vào trung tâm pháp trận.
Tôn giả Diệu Ngôn nhìn pháp trận, ánh mắt dịu dàng: “Mảnh Ngọc Linh Lung cuối cùng, lấy linh lực một mình ta, muốn không kinh động Thượng Tuế thì không đủ mở khóa pháp trận này.
Ta đoán ngươi sẽ phá tường, cố ý ẩn giấu pháp trận này bên dưới mặt tường…” Tôn giả Diệu Ngôn quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay đúng là cảm tạ ngươi.”
“Không cần cảm tạ!” Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lập tức phản kích: “Chúng ta đang muốn tìm Ngọc Linh Lung, ngươi giúp đỡ như thế, đa tạ