“Chủ nhân, ngài đừng tức giận quá.” 666 cảm nhận được cơn phẫn nộ của Giản Hành Chi, vội vàng dỗ dành y: “Mặc dù quá trình không mấy hài lòng, nhưng dù gì ngài cũng vào được Phong Nhã Lâu, bắt đầu bước nhiệm vụ đầu tiên.
Đây cũng là chuyện tốt đấy!”
“Ta muốn vào Phong Nhã Lâu sao?!”
Giản Hành Chi tức đến hồ đồ: “Ta không thèm 500 điểm tích lũy này, ta không làm nhiệm vụ này!”
“Chủ nhân…” 666 gượng cười: “Không làm nhiệm vụ không được đâu, ngài nghĩ thoáng một chút.”
666 khuyên nhủ Giản Hành Chi suốt đường đi.
Giản Hành Chi bị khiêng về Phong Nhã Lâu.
Y vừa vào cửa, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đều chạy tới xem, dường như rất tò mò.
Thanh Trúc đuổi đám người này đi, sai người gọi thầy thuốc, sau đó múc nước tới rửa mặt cho Giản Hành Chi.
Gương mặt sạch sẽ của Giản Hành Chi lộ ra, chúng nhân rùng mình.
Thanh Trúc vỗ tay, hào hứng reo: “Có hoa khôi rồi!”
Những người thanh niên khác nhìn nhau, cuối cùng chẳng nói nổi một câu.
Nếu như chỉ hơi xinh đẹp, bọn họ còn có chỗ soi mói, nhưng tướng mạo Giản Hành Chi quả thật là thần tiên hạ phàm, ngay cả lời khó nghe mà bọn họ cũng chẳng nói được.
“Trông nom cho kỹ.” Thanh Trúc vui mừng không thôi: “Bảo đại phu chớ tiếc tiền, thuốc gì tốt cứ dùng, y bắt buộc phải kịp tham gia buổi bầu cử hoa khôi tối mai.” Thanh Trúc hí hửng lau mặt cho y: “Thật quá hời.”
Nói xong, Thanh Trúc đi ra ngoài, căn dặn một thiếu niên mặc y phục hồng phấn cạnh cửa: “Hoan Hỉ, chăm sóc ca ca cho tốt, đều đã vào trong lâu rồi, đừng có bộ dạng trinh tiết liệt nam nữa.”
“Vâng.”
Hoan Hỉ giống như không cam tâm, cúi đầu đáp.
Đợi Thanh Trúc dẫn người rời đi, Hoan Hỉ lập tức đổi sắc mặt.
Y ngồi bên cạnh Giản Hành Chi, nhìn chằm chằm mặt Giản Hành Chi một lát, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng cho rằng có khuôn mặt là hay lắm, ai làm hoa khôi trong lâu, không phải chỉ xem mặt thôi đâu.”
Giản Hành Chi không hiểu y đang nói gì, hờ hững dời mắt, vừa quan sát bốn phía vừa vận hành tâm pháp.
Hoan Hỉ thấy Giản Hành Chi không để ý tới mình, nghĩ y khinh thường mình, bèn cười châm biếm: “Ngươi khinh ta, ta còn khinh ngươi đấy.
Tốt xấu gì, ta cũng là một thanh quan(*), còn ngươi ngày mai phải đi tuyển chọn hoa khôi rồi.
Nếu xui xẻo, e rằng một đêm đã bị chơi chết, tốt số hơn cũng vấy bẩn thân thể, bán không được giá cao!”
(*) Kỹ nam bán nghệ không bán thân
“Ngươi ồn quá.”
Rốt cuộc Giản Hành Chi cũng mở miệng, Hoan Hỉ trừng mắt, tức giận quát: “Đồ đĩ rạc, ngươi tưởng mình đẹp thì chẳng xem ai ra gì hả? Tiểu gia cho ngươi biết…”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị mở ra.
Thanh Trúc dẫn thầy thuốc bước vào, Hoan Hỉ nhanh chóng đổi sắc mặt, cung kính gọi: “Phụ thân.”
Tất cả mọi người trong lâu đều gọi Thanh Trúc là “phụ thân”.
Thanh Trúc gật đầu với Hoan Hỉ, dẫn thầy thuốc vào, vô cùng lo lắng: “Trương đại phu, đây là tiểu tâm can của ta, bắt buộc phải khỏe trước tối mai.
Ta chuẩn bị cuộc thi hoa khôi này rất lâu rồi, ngay cả đại nhân Thúy Lục phủ Thành chủ cũng tới, ta phải giành thể diện cho Phong Nhã Lâu.”
“Đại nhân Thanh Trúc yên tâm.” Giọng thầy thuốc lạnh nhạt: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Dứt lời, thầy thuốc bước tới cạnh Giản Hành Chi, giơ tay lên sờ cơ thể y, lập tức nhăn mày: “Xương toàn thân đều gãy, ai lại ra tay độc ác như vậy?”
Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn thầy thuốc, cảm thấy ông ta thật thiếu hiểu biết.
“Có trị được không?” Thanh Trúc vội hỏi.
Thầy thuốc cười nói: “Chỉ là tổn thương bình thường, không phải vết thương do pháp thuật tạo thành.
Ta phối đơn thuốc, hẳn là trước tối mai sẽ ổn.”
“Đa tạ đại phu.”
Thanh Trúc tiễn thầy thuốc rồi bảo người đi chuẩn bị thuốc.
Chẳng bao lâu sau, thuốc được Hoan Hỉ bưng đến, đút cho Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi uống thuốc, nhắm mắt lại.
Y lúc này hơi yếu ớt, mặt tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, nhắm mắt, bộ dạng lại có phần gầy yếu, dường như vô cùng khó chịu.
Hoan Hỉ đút thuốc cho y.
Có lẽ vì người quá đẹp, thấy y nhắm mắt không nói lại cảm thấy hơi thương hại, rầu rĩ mở miệng: “Thôi, ngươi cũng đừng đau lòng.
Dù gì cũng tới rồi, tốt xấu gì cũng là con đường sống.
Huynh đệ trong lâu đều ở bên ngươi, ngươi chớ cảm thấy cuộc sống quá tồi tệ.
Ngày mai phải xem là khách nam hay khách nữ, nếu là khách nam…”
“Các người đều tự nguyện à?”
Giản Hành Chi nghe hết nổi, cắt ngang lời lải nhải dài dòng của y.
Hoan Hỉ sững người, tiếp đó tựa như đau buồn đáp: “Sao có thể chứ? Chúng ta hoặc là bị bán tới đây, hoặc là bị cướp tới đây, pháp lực phụ thân cao thâm, ngươi cũng chớ nghĩ nhiều nữa.”
Giản Hành Chi không nói, trong lòng thầm có quyết định.
Hại nhiều người như vậy, đáng giết.
Y nhắm mắt lại, đẩy dược lực thấm vào xương, vận hành tâm pháp, cảm giác xương mình ngưng tụ từng chút một.
Hoan Hỉ đút thuốc, rồi lại dắp chăn cho y.
Thấy Giản Hành Chi không muốn nói chuyện, y bèn ra ngoài cửa đứng.
Chẳng bao lâu sau trời tối, thân thể Giản Hành Chi dần dần liền lại, sắp vào bước ngoặc quan trọng, đột nhiên y nghe thấy tiếng cửa “cọt kẹt” vang lên.
Y mở mắt, nhìn thấy Thanh Trúc bước vào.
Ông ta vừa đi vừa lắc mông, lẳng lơ dâ/m đãng.
Giản Hành Chi nhắm mắt, làm như không biết, cảm giác Thanh Trúc bước tới trước mặt.
Một lát sau, ông ta giơ tay, nhẹ nhàng áp lên xương chân của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi bị động tác này kinh động, lập tức mở mắt, nhíu mày: “Ông làm gì đấy?!”
Thanh Trúc không lên tiếng, ông ta cười híp mắt nhìn Giản Hành Chi, một tay cầm hộp gỗ, tay kia dừng trên cẳng chân y, ngón tay trượt từ cẳng chân lên bắp đùi, sau đó vỗ mông, tán thưởng: “Chân chắc, mông săn, dáng ngon.”
“Ta khuyên ông đừng đâm đầu vào chỗ chết.”
Giản Hành Chi siết chặt nắm đấm, bây giờ y đã đến thời khắc nối xương cuối cùng, không dám nhúc nhích.
Mặc dù Thanh Trúc là tu sĩ Kim Đan, nhưng rõ ràng tu vi của ông ta do đan dược tích tụ, tu vi Giản Hành Chi cao hơn ông ta rất nhiều, ông ta vốn không phát hiện linh lực Giản Hành Chi vận hành, chỉ xem Giản Hành Chi như một người bình thường.
“Con đừng tức giận.”
Thanh Trúc liếc mắt đưa tình với Giản Hành Chi: “Sau này, ta sẽ là phụ thân của con, sẽ chăm sóc con thật tốt, để con đeo vàng mang bạc ở Phong Nhã Lâu, trở thành giấc mộng xuân trong lòng nam nữ Quỷ Thành.
Ta biết bây giờ con vẫn khó chấp nhận, nhưng không sao…” Thanh Trúc mở hộp gỗ trong tay mình ra: “Phụ thân dạy con làm đàn ông.”
“Đây là cái gì?” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc thổi nhẹ, Giản Hành Chi cảm thấy cổ ngứa ngứa, giống như có cái gì chui vào người.
Giản Hành Chi lạnh mắt, nghe Thanh Trúc nhỏ nhẹ giới thiệu: “Đây là Mị cốt trùng.
Người trúng Mị cốt trùng, thân mang dị hương, cơ thể mị hoặc, tận hưởng một lần, cả đời khó quên.
Chỉ cần ai đó đút máu cho con một lần…”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay trắng trẻo cứng cáp bất chợt bóp cổ ông ta, ném mạnh xuống đất, tiếng xương sống vỡ nát truyền từ phía sau tới.
Thanh Trúc trừng to mắt nhìn Giản Hành Chi vừa nãy còn nằm trên giường quỳ một gối dưới đất, một tay bóp cổ ông ta ấn xuống, rét lạnh mở miệng: “Đút máu một lần thì sao?”
Toàn thân Thanh Trúc run rẩy, ông ta đau đến co quắp cả người.
Cái chết dâng lên trong lòng ông ta, ông ta cố gắng cầu sinh, khàn giọng lên tiếng.
Thế nhưng vừa mở miệng, một búng máu phun ra, ông ta liền khép mắt.
“Chủ nhân!!!”
666 hét lên: “Ngài giế,t chết ông ta rồi!!!”
Giản Hành Chi ngây người, lát sau mới