***
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển xác nhận đây đúng là không phải ảo giác của nàng.
Thông thường điểm quan trọng nhất của ảo giác là phải phù hợp với nhận thức người trong cuộc.
Bởi vì càng phù hợp với nhận thức, người đó càng dễ bị mê hoặc.
Mà Hoa Dung này hoàn toàn khác với Hoa Dung mà nàng tưởng tượng, có thể thấy… xác suất cao là thật.
Nhận ra chuyện này, lòng Tần Uyển Uyển cả kinh.
Mọi suy đoán trước đây đều bị lật đổ, vô số câu hỏi quanh quẩn trong đầu.
Nàng lập tức thoát khỏi ảo cảnh mình bày ra.
Đau đớn dữ dội do Tôi thể mang đến xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng rùng mình, đau đến không thể suy nghĩ, cố gắng kiểm soát sự mất khống chế.
Nàng vừa tiếp tục dẫn linh khí chảy vào gân mạch, đồng thời dùng Xuân Sinh phục hồi không ngừng.
Qua một lúc, nàng mới hỏi từng thắc mắc một: “Ngươi là Hoa Dung? Vậy người mấy ngày gần đây chúng ta thấy, người Thúy Lục hầu hạ là ai?”
“Cô cứu ta trước.” Hoa Dung không để ý tới câu hỏi của nàng, giọng nói bất nam bất nữ, chỉ nói cho nàng chuyện cứu hắn: “Bây giờ, cô đến góc Tây Nam.
Chỗ ba trăm trượng có một cục đá nhô lên, cô dời cục đá đi là có thể thấy được linh thú của ta.
Nó là một con Mê tàng, ta đang ở trong cơ thể nó.
Cô bước vào sẽ nhìn thấy một cỗ quan tài, sau đó cầm kiếm cắt nắp quan, mở quan ra.”
“Không.” Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối.
Hoa Dung trầm mặc chốc lát: “Có phải cô muốn lợi ích không?”
“Quá nguy hiểm.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc phân tích: “Đó là linh thú của ngươi, ta vào, bộ muốn chết sao?”
“Bổn tọa cần cái mạng con nhóc cô làm gì?”
Hoa Dung nôn nóng: “Cô muốn cái gì?”
“Tại sao ngươi bị nhốt?”
Thật ra từ mộng cảnh trước đây đã có thể đoán được, Tần Uyển Uyển cũng không nghi ngờ lời Hoa Dung, nhưng một khi thả Hoa Dung ra, nàng sẽ mất đi lợi thế đàm phán.
Nàng nhất định phải hỏi rõ sự tình trước khi thả Hoa Dung ra.
“Ngươi lợi hại như vậy còn bị bắt nhốt, ta vào đó chẳng phải chịu chết sao?”
Giọng Tần Uyển Uyển điềm tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn pháp trận xung quanh: “Hơn nữa, ta chỉ là Kim Đan.
Vừa nãy, Tạ đạo quân ở đây, ngươi không lên tiếng.
Hiện giờ, Tạ đạo quân không có ở đây, ngươi bảo ta một mình đi cứu ngươi, có phải ngươi muốn lừa ta vào đó làm thịt không?”
“Hiện giờ ta vốn không có khả năng làm thịt cô.”
Rốt cuộc Hoa Dung lên tiếng: “Ta không tin tưởng tên đạo sĩ kia.
Lúc này, ta không muốn gặp bất cứ kẻ nào.”
“Vậy ngươi tin tưởng ta?”
Tần Uyển Uyển nhướng mày.
“Không phải ta tin cô.” Hoa Dung nhỏ giọng: “Chẳng qua chỉ có cô mới có thể mở quan tài.”
“Vì sao?” Tần Uyển Uyển nhận được câu trả lời, cảm thấy hứng thú.
Hoa Dung ngẫm nghĩ, vẫn đáp: “Thanh Uyên Ngưng trong tay cô có thể phá giải trận pháp của kẻ nhốt ta.
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì ta biết người sáng lập trận này, mà nguyên chủ thanh kiếm này chính là kẻ đó, cho nên trận pháp này vô hiệu đối với kiếm nhiễm khí tức nguyên chủ.”
“Nguyên chủ thanh kiếm này là ai?”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên: “Vì sao lại ở Mộ kiếm của Thiên Kiếm Tông?”
Theo lý mà nói, kiếm đặt ở Mộ kiếm đều là kiếm vô chủ, cũng tức là chủ kiếm đã chết.
“Bởi vì…” Giọng Hoa Dung bình thản: “Người đó đã chết lâu rồi.”
Tần Uyển Uyển nhớ lại, lập tức hiểu ra: “Là Lận Ngôn Chi?”
“Đúng vậy.”
Lận Ngôn Chi chết vào một trăm năm trước.
Theo kể lại, năm đó Hoa Dung cứu thế, Quỷ Thành vẫn lưu truyền truyền thuyết về Hoa Dung.
Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Vậy ngươi bị nhốt một trăm năm? Thế Hoa Dung bên ngoài hiện giờ là ai?”
“Cũng không phải…” Hoa Dung nói một cách chậm rãi, dường như y đang cân nhắc.
Sau một hồi lưỡng lự, y mới lên tiếng: “Dù sao nhìn thấy ta, cô cũng sẽ biết, ta cũng không ngại nói cho cô.
Ta không phải bị nhốt một trăm năm, mà là bị người khác hãm hại vài ngày trước, bị nhốt ở đây.
Hắn lấy thân thể ta làm chất dinh dưỡng, muốn triệu hồi Ngọc Linh Lung hiện thế, cho nên hiện tại ta vốn không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
Cô cứu ta đi, không cần sợ.”
“Người hại ngươi là ai?”
“Ta không biết.”
Giọng Hoa Dung bình tĩnh: “Ta chỉ biết hắn muốn Ngọc Linh Lung.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, không trả lời ngay.
Nàng sử dụng linh lực mở rộng đoạn linh căn cuối cùng của mình, quá trình tôi thể hoàn tất, rốt cuộc mở mắt.
Toàn thân nàng đều là mồ hôi, giống như vớt từ dưới nước lên.
Nghỉ ngơi một lát, nàng đứng dậy, nhảy tới chỗ Hoa Dung nói, vừa đi vừa hỏi hắn: “Vì sao sử dụng ngươi triệu hồi Ngọc Linh Lung?”
“Mảnh Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành đã sớm dùng cạn linh khí lúc xây thành.
Nếu muốn mảnh Ngọc Linh Lung này hiện thế lần nữa, lại có thể dùng để mở Đăng Tiên Môn, nhất định phải bổ sung linh khí cho nó.
Thật ra một mình ta không đủ, cô thấy những đường máu bên ngoài không?”
“Thấy.” Tần Uyển Uyển nhìn ra sau lưng, nơi pháp trận không có máu, toàn bộ đều là chuỗi đưỡng máu.
“Lúc máu chảy đầy trận pháp, Ngọc Linh Lung sẽ hiện thế.
Những chuỗi đường máu kia đều là bách tính Quỷ Thành.
Nếu máu của ta không chảy đầy pháp trận, hắn sẽ lập tức lấy máu bách tính bổ sung.
Vì vậy, cô phải cứu ta! Cứu ta mới có hi vọng!”
“Ngươi vừa nói ngươi không có năng lực phản kháng gì, bây giờ lại nói cứu ngươi mới có hi vọng?”
“Cô không nói móc thì sẽ chết hả?!” Hoa Dung bị vạch trần toan tính, vô cùng tức giận.
Tần Uyển Uyển nhún vai, đi tới vị trí hắn chỉ.
Sau khi dời tảng đá ra, nàng nhìn thấy một cái hố nhỏ bên dưới, một con thú nhỏ hơi giống hồ ly nằm úp dưới đó.
Trông nó khá suy yếu, máu me khắp người, sau lưng đều là đường máu chảy từ trong sơn thể ra ngoài.
Tiểu hồ ly mở mắt, trán sáng rực, mở miệng nói bằng giọng Hoa Dung: “Ấn pháp ấn, cô vào đây.”
Tần Uyển Uyển vươn tay đặt lên trán tiểu hồ ly, nháy mắt đã bước vào thân thể nó.
Nơi này giống y đúc giấc mơ của nàng, hang động rộng lớn, tiếng tim đập, ở giữa có một cỗ quan tài.
Tần Uyển Uyển đi tới, nghe thấy Hoa Dung nôn nóng nói: “Mau mở nó ra!”
Tần Uyển Uyển không đáp.
Nàng nhìn ống dẫn bên cạnh quan tài, máu chảy từ trong ống dẫn truyền thẳng ra ngoài.
Những máu huyết này mang theo linh khí nàng quen thuộc, nàng nhíu mày: “Pháp trận bên ngoài là ngươi bố trí.”
“Cô mở quan! Chúng ta mở quan rồi nói!”
“Nếu như ngươi mới bị nhốt tại đây mấy ngày trước, vậy người một tháng bắt một công tử cũng là ngươi, người ban đầu muốn có Ngọc Linh Lung cũng là ngươi, đúng không? Ngươi muốn Ngọc Linh Lung làm gì?”
“Tiểu cô nương.” Giọng Hoa Dung rét lạnh: “Ta khuyên cô không nên hỏi quá nhiều.”
“Nếu ngươi có thể trả lời ta câu này, ta mở quan cho ngươi.”
Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn quan tài, Hoa Dung không có động tĩnh.
Một lát sau, hắn lên tiếng: “Ta muốn phục sinh y.”
“Nhưng năm đó, là ngươi đã giết y.” Tần Uyển Uyển nhắc nhở: “Giờ ngươi lại muốn phục sinh?”
“Đúng là ta giết y, là ta có lỗi với y.”
Giọng điệu Hoa Dung bình tĩnh: “Năm đó, ta vẫn còn là đứa trẻ.
Y cứu ta, y khi đó quân tử khiêm nhường, ôn hòa nhã nhặn.
Y nói giá trị lớn nhất của một người là giúp đỡ người khác.
Ta tin lời y, xem y như thần, trở thành tín ngưỡng.”
Tần Uyển Uyển lẳng lặng lắng nghe.
Hoa Dung hồi tưởng chuyện cũ: “Khi đó người được cứu không chỉ có ta, còn có rất nhiều đứa trẻ khác.
Tất cả đều cùng đi theo y tới Thành Vô Cấu, kiến lập thành trì này.
Y nói Thành Vô Cấu muốn dung nạp tất cả người tha hương trong thiên hạ, cứu tất cả người vô tội trong thiên hạ.
Vì thế, rõ ràng y đã đến Độ Kiếp nhưng bảo bối trong tay chả có cái gì, còn đắc tội rất nhiều người.
Ban đầu, y bị người khác đuổi giết, về sau bước vào Độ Kiếp thì không còn chật vật như thế, nhưng kẻ thù rất nhiều, vô số kẻ rình rập y.”
“Về sau thì sao?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, dự đoán được kiểu người này hẳn sẽ không có kết cục tốt.
“Về sau có rất nhiều người phản bội y.
Ta từng hỏi y đã làm chuyện tốt còn bị người khác phản bội, liệu y có oán hận không.
Y nói không, nhưng thật ra y oán hận.
Oán hận tích lũy nhiều…” Hoa Dung châm biếm, cười một tiếng: “Thì nhập ma đạo.
Cận kề phi thăng, tâm ma làm loạn, cuối cùng giết sạch bá tính cả thành.
Ta không đành lòng thấy y thảm hại như thế, vì vậy khoảnh khắc cuối cùng đã giết y.”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển không tin: “Ngươi chỉ là Kim Đan, làm sao giết y? Hơn nữa, sao ngươi lại trở thành Độ Kiếp?”
“Ta học một loại công pháp.” Hoa Dung chẳng hề thấy áy náy: “Lúc đó y đã nhập ma, cho nên ta nuốt chửng tất cả tu vi của y.”
“Vậy mà ngươi còn muốn phục sinh y?”
“Bởi vì ta áy náy.” Hoa Dung đáp rất nhanh: “Về sau mỗi đêm, ta đều nằm mơ, nhớ tới lúc còn bé.
Khi ấy, ta vốn phải làm vật hiến tế Hà đồng, là y cứu ta, ta thề sẽ đi theo y cả đời.
Y là ca ca, là chủ tử, là người thân duy nhất của ta, nhưng cuối cùng lại là ta giết y.
Thật ra sai không phải ở y, sai ở tâm ma, nếu như y có thể sống lại lần nữa, y vẫn là người tốt nhất dưới vòm trời này.”
“Cho nên ngươi muốn phục sinh y.” Tần Uyển Uyển nhướng mày: “Năm đó, ngươi vì bách tính cả thành giết y, hôm nay lại muốn giết bách tính cả thành vì y, ngươi không thấy hoang đường sao?”
“Hoang đường?” Hoa Dung bật cười, mang theo chút bi thương: “Y là người tốt như thế, bọn chúng phản bội y trước, là bọn chúng sai.
Năm đó, ta cảm thấy nên cứu bách tính, nhưng cứu chúng rồi, một trăm năm nay, chúng đối xử với ta thế nào?”
“Ta là ân nhân của chúng, nhưng bọn chúng chẳng hề cảm kích ta, chỉ cảm thấy ta là Thành chủ, cho nên ta làm vậy là đương nhiên.
Bọn chúng luôn luôn đòi hỏi, luôn luôn truy hỏi!”
Hoa Dung càng nói càng cáu: “Thu thuế nhiều một chút, bọn chúng lại hỏi vì sao, hằng ngày nghĩ cách trốn thuế, tránh thuế, né thuế, lách thuế.
Thu ít tiền không đủ chi, thì lại hỏi ta vì sao không phát tiền làm cái này cái kia.
Xây trường học, bảo bọn chúng đi học, bọn chúng lại nói ta hạn chế tự do, không hạn chế thì chúng nói ta làm Thành chủ mà mặc kệ tương lai bách tính.
Suốt ngày mấy chuyện vặt vãnh mà cứ tìm ta, cái gì mà Quỷ Thành cần trồng thêm cây thêm hoa, trồng xong lại bảo rất nhiều người chẳng có cơm ăn mà không lo, chỉ biết phủ xanh.
Một đám người mỗi ngày kiến nghị phải quy hoạch lại đường xá thành trì, hôm nay muốn lát đá xanh, ngày mai muốn lát cẩm thạch, ta cho hết.
Kết quả lại có người nói với ta đường xá Quỷ Thành ngày nào cũng đào đào móc móc, lão bách tính la ó khắp nơi.
Vậy lúc trước các ngươi đòi đào, đừng nói là vì lão bách tính được không?!”
“Ta hiểu, ta hiểu…” Tần Uyển Uyển gật đầu, trấn an hắn: “Ngươi bình tĩnh một chút…”
Nhưng Hoa Dung vừa nói đã không dừng được, điên cuồng mắng nhiếc: “Một đám người nói Quỷ Thành phải tổ chức ngành du lịch, muốn làm cho núi xanh sông biếc, sao bọn chúng không nghĩ xem Quỷ Thành có điều kiện hay không?! Đám khác lại nói Quỷ Thành phải mở rộng quặng sắt, bán cho Thiên Kiếm Tông kiếm thêm tiền.
Bọn chúng cũng không nghĩ lại xem đào nhiều quặng sắt như vậy hủy hoại môi trường cỡ nào.
Bắt tử hình thì bọn chúng nói quá tàn nhẫn, có án oan.
Không bắt tử hình thì bọn chúng nói luật pháp không đủ nghiêm! Nói nói nói, cái gì chúng cũng nói được, làm gì cũng đều mắng ta, khiếu nại ta!”
“Ngươi đúng là cực khổ rồi…”
Tần Uyển Uyển hiểu ra Hoa Dung bị công việc ép nhập ma.
Là Thành chủ, vậy mà hiện tại một lòng muốn hại chết lão bách tính toàn thành, đổi lại tín ngưỡng của mình.
Vì phục sinh Lận Ngôn Chi, mỗi tháng hắn tìm một thân thể thích hợp, đồng thời bày đại trận triệu hồi Ngọc Linh Lung, cố gắng sử dụng Ngọc Linh Lung phục sinh Lận Ngôn Chi.
Kết quả nửa đường bị một Boss nẫng tay trên, bắt hắn đặt ở đây bổ khuyết đại trận.
Như vậy tính ra Boss này cũng là người tốt, không lựa chọn ngay lúc huyết tế bá tánh toàn thành.
Nhưng hắn là ai? Vì sao vẫn kiên trì muốn Giản Hành Chi tới?
***
Tần Uyển Uyển nhíu mày.
Rõ ràng Hoa Dung bệnh không nhẹ, nhắc tới những chuyện này, luôn mồm mắng chửi: “Một trăm năm rồi! Một trăm năm nay, ngày nào bọn chúng cũng viết thư khiếu nại kiến nghị cho ta, mắng ta không xứng làm Thành chủ, bảo ta đổi lại Minh Tịnh đạo quân.
Bọn họ tưởng ta không muốn à?! Ta vừa nghĩ tới mình vì đám người này mà giết Minh Tịnh đạo quân, ta đã cảm thấy mình đúng là đồ ngu! Ta muốn phục sinh y, ta nhất định phải phục sinh y! Ta mặc kệ nơi này, tất cả chết chung đi!”
“Ngươi chết đi, nhưng trước khi chết ta muốn hỏi pháp trận này làm sao phục sinh Lận Ngôn Chi?”
“Nơi này có hai đại trận.” Hoa Dung nghe câu hỏi của nàng, không giấu giếm đáp: “Một cái dưới đất, sau khi máu chảy đầy, nó sẽ hội tụ đến mắt trận, triệu hồi Ngọc Linh Lung.
Bản thân Ngọc Linh Lung là thể cô đặc của vô số linh khí, nó rơi vào bên trên chỗ mắt trận, tập hợp cùng với những linh khí này là có đủ sức mạnh triệu hồi hồn