Giản Hành Chi đậy nắp quan nhưng vẫn muốn quan sát bên ngoài, bèn lặng lẽ đục một lỗ bên trong, nằm nghiêng nhìn về hướng Bách Tuế Ưu đứng.
Chỉ thấy Bách Tuế Ưu nhìn lướt xung quanh, khẽ cười: “Nhiều người tới thế à, vậy các người đánh đi, bổn tọa không tiếp.”
Lời vừa dứt, Giản Hành Chi nhìn thấy số 40 trên đầu người kia tức khắc tan biến.
Y nghĩ hẳn tên Bách Tuế Ưu này chỉ bám thần thức lên cơ thể người kia, bản thân vốn không ở đây.
Bách Tuế Ưu vừa đi, dáng vẻ thanh niên kia biến đổi, dung mạo khôi phục lại như vốn có, cơ thể trở nên lực lưỡng hơn.
Hắn giống như một tên mặt đơ, chẳng có bất cứ biểu cảm gì, phẩy tay một cái, thanh đại đao rơi xuất hiện trên tay hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn phía trước, giọng điệu không hề có chút cảm xúc dao động: “Các người, đi bây giờ, có thể sống.”
“Ăn nói nực cười.” Đầu ngón tay Liễu Phi Nhứ kẹp một lá bùa, liếc xéo thanh niên cầm đao: “Chỉ dựa vào một Nguyên Anh như ngươi cũng đòi giết chúng ta?”
Thanh niên không đáp, hắn cúi đầu nhìn trận pháp dưới chân: “Đúng lúc, các người…” Hắn ngước mắt, trường đao trên tay đột ngột vung lên: “Hiến tế Ngọc Linh Lung đi!”
Trường đao mang theo khí thế cuồng bạo đánh về phía Liễu Phi Nhứ, Liễu Phi Nhứ nhanh nhẹn tránh né.
Một dây leo mọc hoa lá xuất hiện trên tay Liễu Phi Nhứ, hắn giơ tay lên quấn lấy thanh niên cầm đao, cùng lúc đó Thẩm Tri Minh và Ninh Bất Ngôn liên thủ, kiếm ý phá không bay đến, tiêu ngọc của Quân Thù tấu nhạc dồn dập.
Bốn người liên thủ vây đánh một Nguyên Anh, theo lý mà nói hẳn không có gì khó khăn, nhưng ai ngờ quang đao của thanh niên cầm đao rực sáng, linh khí khổng lồ từ quang đao đột ngột bùng nổ, nháy mắt càn quét bốn người văng ra!
Máu tươi từ thân thể bốn người chảy xuống đất.
Pháp trận dưới chân mọc ra vô số xúc tu giống như có ý thức, tấn công về phía các tu sĩ cấp cao.
Đám người kinh hãi, bắt đầu hoảng hốt né tránh, nhưng xúc tu pháp trận bên dưới chằng chịt, vốn không thể đáp xuống.
Bốn người chỉ đành chạy trốn loạn xạ giữa không trung, đồng thời tìm cơ hội tấn công thanh niên ở giữa.
Tu vi thanh niên không cao, đao pháp cũng không phải tuyệt đỉnh, nhưng kỳ lạ là linh lực hắn dồi dào.
Mỗi lần tấn công, hắn đều trực tiếp sử dụng linh lực đối kháng.
Sau vài lần, đám người nhận ra bất thường.
Linh lực không phải vô tận, người này có thể gắng gượng nhận lấy đòn tấn công của bọn họ một lần, hai lần, nhưng sao lại giống như chẳng hề hấn gì, duy trì phát ra loại cường lực này? Nếu thực lực người này là như vậy thật, e rằng tất cả bọn họ đều phải chôn thây tại đây.
Tu sĩ tiếc mạng, càng cao cấp lại càng thế.
Cố gắng hơn nghìn năm, từng gặp vô số trân bảo cơ duyên, mặc dù Ngọc Linh Lung quý báu nhưng không đến mức khiến họ liều mạng.
Bốn người tính toán, Liễu Phi Nhứ lên tiếng trước tiên: “Thôi, bổn quân không cần Ngọc Linh Lung nữa, hẹn gặp lại.”
Dứt lời, Thẩm Tri Minh lập tức gọi Quân Thù: “Đi.”
Ninh Bất Ngôn thở dài: “Giản tiểu hữu, tại hạ đã cố hết sức, ta phải đi đây.”
Bốn người tới vội vàng, đi cũng gấp gáp.
Có điều dường như trận pháp không hề muốn buông tha bọn họ, bốn người vừa chạy, xúc tu lập tức xao động, vô số xúc tu đuổi theo ra ngoài.
Còn chưa tới cửa, cửa hang đột ngột hạ xuống, bốn người chỉ chần chờ chốc lát mà đã bị xúc tu bắt lại, kéo ngược trở về!
“Đã hút máu rồi…” Thanh niên cầm đao vẻ mặt thản nhiên: “Trận pháp sẽ không để các người đi.
Vốn dĩ muốn dùng bách tính Quỷ Thành hiến tế, triệu hồi Ngọc Linh Lung xuất thế, bây giờ có các người thì chẳng cần nữa.”
Nói xong, thanh niên cầm đao giơ lên, linh lực dồi dào tràn ồ ạt vào những xúc tu kia, bắt đầu bóp chết bốn người bị trói giống như mãng xà khổng lồ.
Bốn người sử dụng linh lực ngăn cản sự siết chặt của những mãng xà khổng lồ kia, đôi bên giằng co.
Thanh niên cầm đao đi tới cạnh quan tài Giản Hành Chi, giơ tay chạm lên nắp quan tài, ánh mắt toát lên sự chế giễu: “Không phải các người nói tới cứu người sao? Sao lại chạy rồi?”
“Thả chúng ta ra.”
Giọng Thẩm Tri Minh rất lạnh: “Bổn tọa có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
“Đám nhân sĩ chính đạo các người cứ thích bày vẻ thế à, đã lúc nào rồi còn nói tha hay không tha với ta? Không phải các người bảo vệ Giản tiểu hữu này sao, ta sẽ gi.ết chết hắn trước mặt các người.”
Thanh niên cầm đao mở miệng, lòng Giản Hành Chi giật thót.
Nhưng y biết lúc này bên ngoài còn chưa đánh tới sức cùng lực kiệt, y vẫn phải chờ nhóm người này đánh kẻ chết người sống rồi chạy ra truy đuổi mới tốt.
Vì thế, y tiếp tục trốn bên trong, tay ngưng kiếm quyết, chuẩn bị đánh trả bất cứ lúc nào.
“Ta thích nghe các người cầu xin, nếu các người bằng lòng nói ‘Ta xin ngươi’, người này có thể không chết.”
Thanh niên cầm đao đặt trên quan tài, lia mắt sang đám người, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Tri Minh: “Tông chủ Vấn Tâm Tông, Thẩm đạo quân, một tiếng ‘Ta xin ngươi’ của ông và tính mạng một người, ông chọn cái nào?”
“Phe Tiên giới tuyệt đối không cúi đầu.” Thẩm Tri Minh thản nhiên nói bằng vẻ mặt chính trực: “Giản tiểu hữu bằng lòng hi sinh.”
Lời vừa dứt, đao đột ngột đâm vào quan tài, Giản Hành Chi bị dọa lăn sang một bên.
Thanh niên cầm đao ngước mắt nhìn Thẩm Tri Minh: “Ngươi nói xem, đao này có trúng không? Hắn né được không?”
Thẩm Tri Minh không đáp.
Thanh niên rút đao ra, rồi lại cắm thêm nhát nữa.
Nhát đao này ngay chính giữa, góc độ hết sức xảo quyệt, Giản Hành Chi lập tức né tránh.
Thanh niên nhíu mày, không hài lòng với hai nhát đâm hụt, hắn bắt đầu cắm đao thần tốc từ các góc độ khác nhau.
Giản Hành Chi nằm trong quan tài ẹo qua ẹo lại, cứ không cho hắn đâm trúng.
Thanh niên nổi điên, thấp giọng quát: “Ta không tin!”
Dứt lời, quang đao loang loáng, tích tắc đâm một lượt mười tám đao vào những vị trí khác nhau!
Đao vào đao ra, đao ra đao vào, đâm rồi lại đâm, nhát nhát trí mạng.
Đâm xong mười tám đao, quan tài đã lỗ chỗ khắp nơi, nhưng bên trong vẫn không thấy máu!
Thanh niên bắt đầu trầm mê vào hoạt động này, nhất thời quên mất bốn người đang bị trói, móc ra mười mấy thanh đao trong túi Càn Khôn, lựa chọn góc độ tốt cắm từng nhát vào.
“Ta không tin ta không cắm chết ngươi!”
Thanh niên giống như biểu diễn tạp kỹ, bắt đầu cắm dao vào trong.
Nhưng gân cốt Giản Hành Chi mềm dẻo đến kinh ngạc, y vặn vẹo cơ thể, phối hợp với vị trí cắm đao, gian nan sinh tồn giữa khe hở.
Mười mấy thanh đao lần lượt cắm vào, Giản Hành Chi biết tiếp tục như thể không ổn.
Y dốc túi Càn Khôn, móc ra túi nước cùng một số món có thể nhuộm màu, nhuộm nước thành màu đỏ, rót dọc theo lưỡi đao.
Thanh niên rốt cuộc hài lòng thấy máu chảy ra từ trong quan tài, cười to: “Hắn chết rồi! Cuối cùng Giản tiểu hữu của các người chết rồi! Giản Hành Chi, hắn chết rồi!!!”
Pháp trận uống máu bên dưới không nhúc nhích, nhưng thanh niên hoàn toàn không nhận ra, hắn đang tràn đầy niềm vui thắng lợi.
Bốn người bên cạnh nhìn hắn, biểu cảm câm nín.
Nhưng không đợi bọn họ nghĩ nhiều, thanh niên giơ tay lên xoay chuyển.
“Bây giờ…” Giọng hắn ta rét lạnh: “Đến phiên các người!”
Dứt lời, xúc tu bắt đầu ra sức siết chặt, rốt cuộc đám người Thẩm Tri Minh tức giận, bất ngờ rút kiếm bổn mệnh, chém một nhát vào xúc tu, quát lớn: “Muốn chết!”
Một đám người đánh nhau vang dội, quấn lấy không rời.
Mà một bên khác, Tần Uyển Uyển đang kết Anh đến thời khắc quan trọng, liên tục hấp thu linh khí.
Từ xa ra ngoài, linh khí ngày càng ít.
Nàng không thể suy nghĩ chuyện gì, mọi hành vi đều là hành động theo bản năng.
Dường như nàng loáng thoáng thấy được có một đứa trẻ trong người mình.
Nó màu trắng tinh, dần dần có tay, có chân…
Đứa trẻ ngày càng rõ ràng, ngày càng tinh tế, linh khí dồi dào bên trong cơ thể nó, nhưng không biết tại sao mãi không có ngũ quan.
Linh khí đồng thời di chuyển về một hướng.
Một đầu là hang động, chắc là hướng mắt trận, đầu kia là thân thể nàng.
Nàng cảm giác được toàn bộ cơ thể đã đến giới hạn.
Linh căn cũng vậy, Kim Đan cũng vậy, chúng đều đã đến cực hạn.
Không có chỗ nào trên người không đau, bởi vì quá đau mà tốc độ hấp thu linh khí chậm lại.
Tạ Cô Đường nhíu mày, không nhịn được lên tiếng: “Tần cô nương, cố gắng một chút, khoảnh khắc cuối cùng kết Anh là bước khó nhất, chịu đựng qua rồi, mọi thứ sẽ ổn.”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời, đầu óc nàng đang bắt đầu tìm vô số lý do dừng lại.
Khớp hàm nàng run rẩy, toàn thân hoàn toàn không có sức lực.
Phương xa truyền đến tiếng đánh nhau, chưa được một lúc thì lại dừng.
Lát sau, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười điên cuồng.
“Hắn chết rồi! Cuối cùng Giản tiểu hữu của các người chết rồi! Giản Hành Chi, hắn chết rồi!!!”
Lời này vừa phát ra, Tạ Cô Đường quay phắt đầu lại, Tần Uyển Uyển mở choàng mắt.
Không thể nào, Giản Hành Chi sẽ chết sao?!
Tần Uyển Uyển không tin, nhưng giây phút đó, linh lực toàn thân nàng rối loạn, sắp sửa nổ tung.
Tạ Cô Đường vội vã giơ tay điểm lên người nàng, dẫn dắt linh lực trong cơ thể nàng.
“Tần Vãn Vãn!” Tạ Cô Đường quát lớn: “Tâm niệm hợp nhất, chớ làm bừa!”
“Bọn họ nói…” Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, khớp hàm run run: “Sư phụ ta… chết rồi.”
“Nếu ngài ấy chết thật…” Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, trong tích tắc đó, Tần Uyển Uyển nhìn thấy bóng dáng Giản Hành Chi trên người y, điều này khiến nàng bình tâm một chút.
Giọng Tạ Cô Đường giống như chuông lớn rơi vào tai nàng: “Cô phải báo thù cho ngài ấy.”
Nàng phải báo thù cho y.
Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm.
Gần đó truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, đất rung núi chuyển.
Khoảnh khắc ấy, nàng mặc kệ tất cả đau đớn trên người, khẽ hừ một tiếng, không đối kháng bất cứ cái gì nữa, để mặc linh khí ùn ùn tràn vào.
Linh khí vốn chảy về hướng Giản Hành Chi đột nhiên quay đầu lao