Tu sĩ mù nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, nhúc nhích lỗ tai: “Xin chào cô nương.”
Người có thể đấu tới bán kết đều không phải loại tuyển thủ kỳ quặc thi đấu lúc trước.
Tu sĩ mù rút một thanh trường kiếm mảnh từ cây gậy trúc xanh, gậy trúc xanh thì cầm bên tay trái.
“Là song kiếm.”
Tạ Cô Đường lên tiếng.
Giản Hành Chi khoanh tay nhìn, đáp lời: “Gậy trúc mới là kiếm, y thuận tay trái.”
Giọng của bọn họ cách rất xa, hoàn toàn vùi lấp trong đám đông.
Người xung quanh dâng tràn nhiệt huyết, trận còn chưa bắt đầu đã hô cố lên.
Tần Uyển Uyển tập trung tinh thần, quan sát kiếm tu mù.
Đối phương bất động, nàng cũng không nhúc nhích.
“Cô nương.” Đối phương thấy nàng không ra tay, bèn lên tiếng trước: “Mạo phạm rồi.”
Dứt lời, đối phương phóng lên như bóng ma, tay phải quét quang kiếm như mưa, tay trái chỉ dùng đón đỡ.
Mấy ngày qua, Tần Uyển Uyển đều khổ luyện với Tạ Cô Đường, không giống như lần đầu tiên chính thức tỉ thí.
Đối diện với thế công như vậy, nhưng nàng vẫn điềm tĩnh.
Kiếm đối phương càng ngày càng nhanh, Tần Uyển Uyển vẫn duy trì trạng thái phòng thủ thành thạo.
Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường nhìn xuống dưới, siết ra một nắm mồ hôi lạnh vì nàng.
“Hình như muội ấy không nhận ra y thuận tay trái.”
Tạ Cô Đường hơi lo lắng, Giản Hành Chi cũng thầm phát hoảng trong lòng.
Nhưng y lại cảm thấy đây là Tịch Sơn nữ quân, chắc chắn là nàng đang giả heo ăn thịt hổ.
Đôi bên đánh qua đánh lại, trông Tần Uyển Uyển hơi yếu thế.
Thúy Lục cũng lo lắng: “Tiếp tục nữa, chưa chắc thể lực Uyển Uyển có thể sánh bằng.”
“Không đâu.”
Giản Hành Chi vô cùng tự tin: “Nàng có Xuân Sinh.”
Những cái khác không dám cam đoan, chỉ riêng chuyện này, y tin Tần Uyển Uyển chắc chắn có thể làm được.
Dẫu sao đánh nhau không ngủ không nghỉ trong sa mạc một tháng cũng chẳng phải công cốc.
Mà Tần Uyển Uyển cũng thật sự dự định như thế, trước tiên yếu thế, tùy thời hành động.
Rõ ràng đối phương khá nôn nóng đối với việc phòng thủ kín kẽ của nàng.
Đánh qua đánh lại hai mươi mấy chiêu, Tần Uyển Uyển nhìn thấy đối phương lộ ra sơ hở, pháp trận mũi kiếm bùng phát.
Cùng lúc đó, gậy trúc xanh trên tay trái đối phương chém mạnh tới!
38 hết hồn hét lên: “Bên trái!”
Tần Uyển Uyển nghiêng người để gậy trúc chém mạnh qua, pháp trận mang theo linh lực ở mũi kiếm đột ngột đánh văng đối phương!
Thắng bại đã phân.
“Hay lắm!” Giản Hành Chi nhìn thấy kết quả này, hào hứng khoe: “Ta đã nói chắc chắn nàng biết!”
Nàng đúng là Tịch Sơn nữ quân!
Giản Hành Chi có sự tin tưởng vượt xa người thường đối với Tần Uyển Uyển.
Thúy Lục nghe vậy, nhíu chặt mày: “Muội ấy thắng rất khiên cưỡng.”
“Yên tâm đi.” Giản Hành Chi vô cùng tự tin: “Đây đều là chút tài lẻ.”
Dứt lời, vị kiếm tu thứ hai đi lên.
Vị kiếm tu này vác một thanh trọng kiếm(*), lưỡi kiếm đâm xuống đất, mặt đất cả trường đấu đều rúng động.
(*) Kiếm nặng
Tần Uyển Uyển đứng trước mặt y, hiện lên vẻ vô tội, nhỏ bé, đáng thương.
Tần Uyển Uyển tò mò nhìn vị tu sĩ kia, không nói lời nào, trực tiếp ra tay.
Đối phương nặng nề, nàng bèn đánh chiêu thức linh hoạt, chiếm cứ vị trí có lợi, duy trì khoảng cách với đối phương giống như thả diều, liên tục quấy rối.
Kiểu tiêu hao thể lực này rất tốn thời gian.
Tròn một buổi chiều, rốt cuộc nàng mới ép cạn sức lực của tu sĩ kia, khiến y nhận thua.
Tu sĩ trọng kiếm nhận thua xong, Tần Uyển Uyển gặp kẻ địch cuối cùng của trận bán kết.
Kim Kiếm Đồng Tử mặc áo choàng, cầm kiếm bước lên.
Trông y rất bình tĩnh, lạnh lùng hờ hững giống như mọi lần.
Kiếm của y giắt giữa eo, trông cực kỳ mảnh.
Tần Uyển Uyển quan sát y, không dám khinh địch.
Kim Kiếm Đồng Tử ngước mắt nhìn nàng: “Này, sư huynh ta bảo ta khuyên cô một lần cuối cùng.”
“Cái gì?”
Tần Uyển Uyển nghe không hiểu, Kim Kiếm Đồng Tử lạnh nhạt nói: “Quân tử kiếm không phải thứ cô nên lấy.
Khoản tiền thưởng này, chúng ta lấy chắc rồi.”
“Mạnh miệng vậy à?” Tần Uyển Uyển cười: “Rốt cuộc sư huynh cậu muốn tiền, hay là không muốn ta gặp công tử Vô Ưu?”
“Cô đã biết cả rồi…” Kim Kiếm Đồng Tử nắm lấy áo khoác của mình, ném mạnh: “Tới đi!”
Nói xong, y cầm kiếm xông thẳng về phía Tần Uyển Uyển giống như quả bom.
Vóc dáng y tuy nhỏ nhưng sức lực rất lớn, kiếm vừa hung vừa nhanh, mỗi lần va chạm với kiếm Tần Uyển Uyển đều nện gan bàn tay nàng tê rần.
Mà rõ ràng y cũng học được công pháp Xuân Sinh, căn bản không biết mệt.
Giản Hành Chi thấy vậy, không khỏi siết chặt nắm đấm.
Tạ Cô Đường nhíu mày: “Không ổn, e là Uyển Uyển không được rồi.”
“Không sao.”
Giản Hành Chi nghiến răng: “Nàng có thể.”
Nhưng nói xong, y vẫn đứng dậy khỏi chỗ khán giả, đẩy đám đông, dán mặt lên cạnh sàn đấu, hô to cùng với kiếm tu nhiệt tình bên cạnh: “Đừng sợ! Lên đi! Đánh y!”
Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử đánh nhau mấy hiệp liền bị một cước của y đạp mạnh bay, đập vào cột đá bên cạnh.
Giản Hành Chi lập tức nhào tới, rống to bên tai nàng: “Con sợ cái gì, đánh y đi!”
“Ta không đỡ được chiêu của y, sức y quá mạnh.”
Tần Uyển Uyển hô to giữa tiếng la kích động của đám đông, Giản Hành Chi mắng nàng: “Con ngốc thế, y lùn như vậy, con chuyển từ thủ sang công, đâm kiếm từ trên xuống!”
Lời này giúp Tần Uyển Uyển mở ra mạch suy nghĩ mới.
Kim Kiếm Đồng Tử lùn như vậy, vì sao nàng cứ muốn tiếp chiêu 1V1 với y? Nàng nên chuyển sang chủ động, đánh từ trên xuống.
Tần Uyển Uyển nhận được khích lệ, ngay khoảnh khắc Kim Kiếm Đồng Tử cầm kiếm chém tới, nàng trở người, mạnh mẽ đứng lên, bắt đầu chém điên cuồng về phía Kim Kiếm Đồng Tử!
Lần nào Kim Kiếm Đồng Tử cũng phải nhảy lên tấn công nàng, nhưng hiện giờ Tần Uyển Uyển ra sức chém từ trên xuống giống như đánh chuột chũi, dùng ít sức nhưng đánh đến nỗi Kim Kiếm Đồng Tử nhảy không lên.
Tiếp chiêu mệt hơn rất nhiều, chẳng bao lâu sau, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy sơ hở của Kim Kiếm Đồng Tử.
Nàng đá mạnh một cước, đánh bay người vào song gỗ.
Yên Vô Song chen đến cạnh Kim Kiếm Đồng Tử, ra sức hét: “Bay cái gì mà bay! Đánh phía dưới!”
“Câm miệng!”
Lời này khiến cảm giác nhục nhã của Kim Kiếm Đồng Tử tăng gấp bội, đây là ép y thừa nhận sự thật mình là người lùn.
Nhưng nhìn thấy Tần Uyển Uyển vung kiếm chém tới, y dù nhục cũng phải dùng biện pháp này.
Y cầm kiếm chém về phía đầu gối Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển vội vàng thối lui nửa trượng, tháo gỡ cục diện cho Kim Kiếm Đồng Tử.
Kim Kiếm Đồng Tử tấn công một mạch vào chân nàng.
Giản Hành Chi nhìn mà xắn tay áo, lửa giận ngùn ngụt.
Hiện giờ y mặc kệ tất cả ân oán cá nhân, không nhớ tới Tần Uyển Uyển thật ra là tiên nữ có sức chiến đấu thứ hai mươi mốt trên Tiên giới, cũng không bàn tương lai có một ngày Tần Uyển Uyển sẽ giết y thật.
Vào lúc này, y chỉ muốn giúp Tần Uyển Uyển.
Y không chịu nổi Tần Uyển Uyển bị người khác ăn hiếp!
Bất luận thế nào đây cũng là học trò của y!
Y ra sức hô to với Tần Uyển Uyển: “Đứng lộn ngược lên, đâm y!”
Tần Uyển Uyển lập tức đứng lộn ngược, bắt đầu đâm về phía đầu trọc của Kim Kiếm Đồng Tử giống như trục quay máy giặt.
Yên Vô Song thấy tư thế này, lập tức nghiến răng, cũng truyền âm cho sư đệ: “Nắm tóc cô ta kéo xuống!”
Kim Kiếm Đồng Tử rất khinh thường hành động này, nhưng y thật sự sắp không chống lại kiếm pháp trục quay máy giặt của Tần Uyển Uyển.
Y giơ tay trái lên tóm lấy tóc Tần Uyển Uyển, ném mạnh nàng sang một bên.
Giản Hành Chi rùng mình, nhìn Tần Uyển Uyển bị đập sưng mặt mũi, chạy lung tung khắp võ đài, nghiến răng, bắt đầu vùng vẫy.
Nàng cố quá rồi, vì ngụy trang bản thân mà từ trước đến nay đều cố gắng như thế.
Nhưng y nhìn không nổi nữa.
Rốt cuộc y lên tiếng: “Tần Uyển Uyển, con đừng giả vờ nữa, mang thực lực thật sự ra đánh đi! Ta biết hết rồi!”
“Người thì biết cái gì?!”
Tần Uyển Uyển gắng gượng vượt qua kiếm pháp giống như bão tố của Kim Kiếm Đồng Tử, chạy khắp võ đài.
“Ta biết con rất mạnh!”
Giản Hành Chi sốt ruột: “Con đừng che giấu thực lực nữa, xử y đi! Xử y đi! Con có muốn phi thăng không vậy?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Trong lòng Giản Hành Chi, nàng mạnh đến thế à?
Nàng không còn sức lực nói chuyện với Giản Hành Chi, cố gắng tránh né kiếm pháp Kim Kiếm Đồng Tử.
Rõ ràng Kim Kiếm Đồng Tử nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn nàng mấy trăm năm, càng đánh càng hăng.
Tần Uyển Uyển cố gắng tránh né hồi lâu, rốt cuộc vẫn bị y kéo tóc ném xuống đất, đập ra một hố sâu.
Giản Hành Chi nhìn mà ngu người.
Y siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Kim Kiếm Đồng Tử túm tóc Tần Uyển Uyển.
Kim Kiếm Đồng Tử nhận ra ánh mắt của y, quay đầu nhìn, lạnh lùng mở miệng: “Không phục? Ngươi bảo cô ta đứng lên đánh ta đi.”
Giản Hành Chi cắn chặt khớp hàm.
Y biết, Tần Uyển Uyển chỉ không quan tâm, chỉ đang hoàn thành thiết lập nhân vật của mình, có lẽ cũng muốn kiếm điểm tích lũy.
Một khi bọn họ thật sự chạm đến điểm giới hạn của Tần Uyển Uyển, ví dụ như…
“Ngươi có bản lĩnh thì giẫm lên mặt nàng đi.”
Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ Tần Uyển Uyển: “Ngươi không dám giẫm, ngươi là đồ con rùa.”
“Giẫm lên mặt thôi…” Kim Kiếm Đồng Tử cười nhạo: “Có gì không dám?”
“Khoan đã!”
Yên Vô Song nghe nói thế, bất giác nhớ tới trận chiến của sư đệ lúc trước.
Có điều tiếng khoan đã của y chưa kịp hô xong, Kim Kiếm Đồng Tử đã giẫm lên.
Tần Uyển Uyển vốn dĩ nằm sấp dưới đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Ngay khoảnh khắc nàng nhận ra Kim Kiếm Đồng Tử hạ chân xuống, vũ trụ nhỏ trong lòng nàng đột ngột bùng nổ.
Như vậy mà còn nhịn được thì còn có chuyện gì không nhịn được! Chuyện này là khuất nhục mà cuộc đời nàng dù liều mạng cũng không thể nhịn nữa!
Nàng dốc sức bắt lấy chân Kim Kiếm Đồng Tử, cấp tốc vận hành Xuân Sinh, tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử ném mạnh, đập ra ngay một cái hố!
Toàn thân nàng đều đau nhức, vận hành Xuân Sinh và công pháp Tịch Sơn cùng một lúc khiến gân mạch nàng đau đớn như sắp nổ tung, thế nhưng điều này cũng không thể sánh bằng sự phẫn nộ của nàng.
Giẫm lên mặt nàng giống như một công tắc,