Lúc Giản Hành Chi nói chuyện, gió đêm ấm áp khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của y, ngũ quan vốn dĩ lạnh lùng mang theo chút dịu dàng.
Tần Uyển Uyển không khỏi ngây người.
Cũng chính lúc này, Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường dẫn đám đông tràn lên.
Rất nhiều kiếm tu bao vây Tần Uyển Uyển ở giữa, giống như một đám theo đuổi idol hô to: “Tần đạo hữu, ký tên cái đi!”
“Tần đạo hữu, sờ kiếm của ta đi, tăng vận khí!”
“Tần đạo hữu! Cô nhìn ta này, Tần đạo hữu!”
Hành động của Thúy Lục và Tạ Cô Đường rất nhanh, một trái một phải bảo vệ nàng ở giữa, Nam Phong mở đường phía trước.
Thúy Lục kéo tay nàng, xúc động nói: “Uyển Uyển, muội giỏi lắm! Ta chưa từng thấy đấu pháp này bao giờ!”
“Đừng chen nữa!” Tạ Cô Đường vừa độ linh lực cho nàng, vừa giơ tay lên chắn người, chừa một con đường cho nàng: “Người đang bị thương, đừng chen nữa!”
Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn người xung quanh.
Trước giờ kiếm tu luôn đãi ngộ kẻ mạnh thế này, nghe nói năm đó Giản Hành Chi xuất hành, vô số người hâm mộ nam đều chạy từ xa tới xem trận đấu.
Nàng vui vẻ đi giữa đám người, mỉm cười tiếp nhận ký tên, đi về khu nghỉ ngơi, bắt đầu băng bó vết thương.
Giản Hành Chi ngồi xổm ở bờ sông đổ đá, xa xa nhìn học trò nhỏ của mình.
Y vừa thương cảm vừa chua xót.
Y rất vui Tần Uyển Uyển có thể trưởng thành nhanh như thế, lại vừa buồn vì Tần Uyển Uyển trưởng thành càng nhanh có nghĩa là phi thăng càng nhanh, phi thăng nhanh có nghĩa là thời gian bọn họ đánh một trận tử chiến ngày càng gần.
Vừa nghĩ tới tử chiến với Tần Uyển Uyển, không phải y chết thì là nàng vong, y rất đau lòng.
Đá Giản Hành Chi đổ xếp thành núi nhỏ bên bờ sông.
Y quỳ một gối ngồi trước núi nhỏ, nhìn ngắm Tần Uyển Uyển hăng hái đằng xa, đột nhiên nghĩ —— hay là chạy đi.
Cuộc đời y chưa bao giờ làm đào binh, chỉ cần có người hạ chiến thư, không có trận nào y không dám đánh.
Nhưng hôm nay, đột nhiên y có người không muốn rút kiếm.
Nếu Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân, chuyện nàng phi thăng vốn không cần y giúp, đó là chuyện sớm muộn.
Y không về Tiên giới, ở lại tiểu thế giới này.
Từ đó, nàng làm Tịch Sơn nữ quân của nàng ở Tiên giới, y ở lại tiểu thế giới tiếp tục phiêu bạc lưu lạc.
Thỉnh thoảng nhớ đến, cũng đã từng yêu.
Nghĩ đến phương án này, nháy mắt Giản Hành Chi khiến chính mình cảm động.
Y đưa ra quyết định: “Cứ vậy đi, ta lấy được bùa liền tâm, lập tức rời khỏi nàng! Sau này không gặp lại nữa.”
“Vì sao muốn đi bây giờ?” 666 cảm thấy ý nghĩ này của Giản Hành Chi rất nguy hiểm, vội vàng ngăn cản: “Ngài có thể giúp cô ấy phi thăng xong rồi chạy mà!”
“Không được.”
Giản Hành Chi dứt khoát từ chối, 666 khó hiểu: “Vì sao?”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển phát sáng lấp lánh giữa đám đông.
Dù cho mặt mũi nàng sưng vù, rối bù bẩn thỉu, y vẫn cảm thấy mỗi một cái nhìn đều đang phát sáng.
Giản Hành Chi gian nan xoay đầu, quật cường, không muốn thừa nhận nhưng vẫn thừa nhận: “Ta sợ ta càng ngày càng thích nàng.”
666: “…”
666 đo lường tính toán một phen.
Yên tâm đi, người nói như thế chắc chắn chạy không thoát.
Giản Hành Chi nói là làm.
Nghĩ đến lối thoát này, y mỉm cười, đi về phía Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đang bị thương ký tên.
Nhóm kiếm tu quá nhiệt tình, vốn không cho nàng thời gian trị thương.
Cũng may đây đều là vết thương nhỏ, không trở ngại gì.
Giản Hành Chi đứng ngoài nhóm người, giơ tay lên vẫy.
Một luồng kiếm ý bay ngang bầu trời, kiếm ý hóa thành thanh kiếm trong suốt lượn vòng trên đỉnh đầu kiếm tu.
Tất cả kiếm tu rùng mình, kinh hãi thốt lên: “Lại có loại kiếm ý này sao?!”
Nói xong, kiếm tu đuổi theo thanh kiếm chạy tản ra xung quanh, bên người Tần Uyển Uyển thoắt cái trống không.
Nàng đang ký tên, còn chưa nhận ra, chợt cảm giác có bóng người đổ xuống người mình.
Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi quỳ một gối xuống, mỉm cười nhìn nàng: “Ta trị thương cho con nhé?”
Nhớ tới buổi sáng vẫn còn giận dỗi, nhìn nụ cười của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển hơi sợ: “Người… người có âm mưu gì?”
“Khen con đánh tốt.”
Giản Hành Chi kéo tay nàng, độ linh lực cho nàng, khen ngợi: “Trận chiến hôm nay rất có linh khí.
Uyển Uyển, sau này con chắc chắn sẽ là kiếm tu nhất lưu!”
“Cảm… Cảm ơn.”
Tần Uyển Uyển lắp bắp, không dám nhúc nhích.
Giản Hành Chi rủ mắt trị thương cho nàng xong, đỡ nàng dậy: “Về nghỉ thôi.”
Trận chung kết diễn ra mười ngày sau, chừa thời gian cho nhóm người Tần Uyển Uyển trị thương.
Chung kết lần này bao gồm bốn người, Tần Uyển Uyển, Yên Vô Song và hai tuyển thủ chưa biết.
Tần Uyển Uyển trở lại Ninh phủ liền nhận được quà Ninh Bất Ngôn đưa tới.
Giản Hành Chi nhận lễ vật rồi đuổi người đi, Tần Uyển Uyển mới được nghỉ ngơi.
Đợi Tần Uyển Uyển nghỉ ngơi xong, Giản Hành Chi ngồi trong phòng, bắt đầu suy nghĩ.
Y phải lập ra một kế hoạch không tí sơ hở, bảo đảm lần này có thể lấy được bùa liền tâm, sau đó đạt được tự do, cao chạy xa bay.
Lúc Giản Hành Chi đang suy nghĩ thiết lập một đại kế, người của Sơn trang Cự Kiếm ở bên kia họp lại với nhau.
“Sư huynh, cô gái kia quá lợi hại…” Một đệ tử bùi ngùi: “Chắc chắn huynh đánh không lại.”
“Đệ rắm thối!”
Kim Kiếm Đồng Tử ngồi trên bàn, giận dữ quát: “Yên Vô Song đánh không thắng cô ta thì tự sát cho rồi!”
“Đệ còn đánh không thắng…” Yên Vô Song vừa nghe thấy lời này, lập tức phản kích: “Sao chỉ bảo ta tự sát vậy?”
“Huynh là sư huynh mà.” Kim Kiếm Đồng Tử nói một cách đương nhiên: “Ta kém hơn huynh chẳng phải hiển nhiên à? Hơn nữa, không phải hôm nay ta đánh không thắng, là ta…”
“Là đệ giẫm lên mặt cô ta.” Yên Vô Song vừa nhắc đến cái này đã nhức đầu.
Kim Kiếm Đồng Tử gật đầu: “Đúng vậy, cho nên lần sau huynh đừng giẫm lên là được.”
Yên Vô Song không đáp, mặt lộ vẻ sầu bi.
Tất cả mọi người nhìn y, một đệ tử trong đó dè dặt mở miệng: “Sư huynh, vì đồ ăn nửa năm sau của chúng ta, hay là chúng ta bất hợp pháp một lần.”
“Đệ dự định bất hợp pháp thế nào?” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu nhìn sang.
Đệ tử kia nuốt nước bọt: “Ngay ngày thi đấu, chúng ta cản cô ta lại trước!”
“Vậy cũng ngang ngược quá rồi? Hơn nữa, vệ sĩ bên người cô ta nhiều vậy, đệ cản được sao?”
Lời này khiến đám đông chìm vào suy tư.
Yên Vô Song gõ bàn: “Thật ra ta đã chuẩn bị kế hoạch này rồi.”
Tất cả đệ tử nhìn sang, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Yên Vô Song giả vờ thâm sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa lớn ngôi miếu đổ nát: “Ta đang đợi một người, mà người này, rốt cuộc cũng tới rồi!”
Nói xong, một đệ tử dẫn một ông lão đi vào miếu hoang.
Đệ tử hết sức phấn khởi, ông lão mặc y phục nô bộc nhưng vô cùng khí thế, đứng ở cửa, trên mặt viết thâm cừu đại hận.
“Đây là?”
Kim Kiếm Đồng Tử lộ vẻ mặt hoang mang, Yên Vô Song giơ tay: “Dẫn tới đây.”
Đệ tử dẫn ông lão đi vào ngôi miếu, người của Sơn trang Cự Kiếm đều nhìn chòng chọc ông lão kia.
“Báo danh đi!” Yên Vô Song rất có khí thế.
Quân Thù giơ tay lên chắp tay với đấm đông: “Vô Danh.”
“Hiện tại đang làm việc gì?”
“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”
“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.
Quân Thù gật đầu: “Vừa