Một lực hút mạnh mẽ kéo hai người rơi xuống.
Giản Hành Chi đỡ Tần Uyển Uyển giữa không trung, đáp xuống đất.
Làm phép bị gián đoạn giữa chừng, Giản Hành Chi không kịp nói nhiều, vội vàng xếp chân ngồi xuống khơi thông linh lực.
Tần Uyển Uyển ngồi vững vàng, quan sát xung quanh một vòng, phát hiện nơi này là một phòng đá đóng kín.
Mặt đất nhẵn bóng, bốn phía vuông vức, bên trên là một mái vòm hình tròn, ở giữa có một bục đá đặt một giá đỡ, trên giá đỡ có một thanh kiếm bề mặt trắng óng ánh.
Mặt đất khắc vẽ trận pháp rườm rà, xung quanh toàn là tranh ảnh, bên trên đầy chiêu kiếm.
Kết cấu như vậy thường là mộ địa ở Tu chân giới.
Bức họa trong mộ địa hoặc là cuộc đời chính chủ mộ, hoặc là truyền thừa của y.
Tần Uyển Uyển lướt mắt sơ qua chiêu kiếm, bắt đầu quan sát vách tường.
Mật thất này không có cửa, hoàn toàn đóng kín, theo lý nên có cơ quan gì đó.
Nhưng nàng quan sát kỹ một vòng, mặt tường láng bóng bằng phẳng, không có bất cứ chỗ nào khả nghi.
Chưa đến một lúc, nàng nghe thấy giọng Giản Hành Chi vang lên sau lưng: “Ta xong rồi.”
Tần Uyển Uyển bị giọng nói của Giản Hành Chi kéo lại sự chú ý, nàng hờ hững liếc y, lạnh lùng đáp: “Ờ.”
Giản Hành Chi thấy thái độ của Tần Uyển Uyển, lòng bỗng hơi hoảng.
Y có một vạn câu hỏi trong lòng, nhưng không biết phải hỏi thế nào.
Y theo bản năng cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng nghĩ lại thì chẳng thấy sai.
Y lựa ra một vấn đề mình cho là quan trọng nhất trong vô số vấn đề, giải thích: “Lúc nãy, Ninh Văn Húc thật sự muốn giết chúng ta.
Con có giải thích thế nào cũng vô dụng.”
“Sao người biết?”
Tần Uyển Uyển lười nhìn y, vẻ mặt Giản Hành Chi cứng nhắc, cúi đầu: “Sát ý của kiếm tu không giấu được ta, Ninh Văn Húc muốn giết chúng ta.”
“Là giết người, hay là giết chúng ta?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, nhấn mạnh: “Nếu như điều người nói là thật, lúc nãy là một cuộc vụ oan giá họa, bọn họ làm như vậy là vì giết người, vậy người nói xem ý đồ của bọn họ là gì?”
“Không biết.” Giản Hành Chi thản nhiên thừa nhận.
“Người nghĩ đi, chúng ta và Ninh Văn Húc không thù không oán, chỉ có một việc duy nhất liên quan tới ông ta, đó là người trông giống Lận Ngôn Chi.
Nếu như ông ta thật sự có sát ý, lý do có khả năng nhất là gì?”
“Ông ta… muốn giết người trông giống Lận Ngôn Chi?”
Giản Hành Chi suy nghĩ rồi đáp.
Tần Uyển Uyển ngửa tay: “Đúng vậy, năm đó Lận Ngôn Chi chết ở Ninh thị một cách không minh bạch.
Nếu như Ninh thị có lỗi với Lận Ngôn Chi, bỗng một ngày gặp phải người giống hệt người chết một trăm năm trước, muốn ra tay cũng rất bình thường.
Cho nên người nói cho ta biết, bọn họ muốn giết người là vì mặt của người, liên quan gì ta?”
Giản Hành Chi không lên tiếng, nghe Tần Uyển Uyển phủi sạch quan hệ như thế, y siết chặt kiếm, chỉ nói: “Ta đến Hoang Thành là vì con.”
“Đừng nói dễ nghe như vậy.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên ngăn y: “Người không phải vì ta, người là vì bản thân phi thăng trở về Tiên giới.”
“Nhưng con không phi thăng sao?” Giản Hành Chi không nhịn được phản bác: “Ta cũng vì giúp con.”
“Ta không giúp người sao?” Tần Uyển Uyển hỏi ngược lại: “Giúp đỡ thì nên là hợp tác mà làm, người xem người đã làm gì.
Người bỏ thuốc ta, hại chúng ta bị người ta tóm được nhược điểm, áp giải đến trước mặt Ninh Văn Húc.
Đây là một cái bẫy! Kẻ gài bẫy biết Ninh Văn Húc nhìn thấy người sẽ muốn giết người, cho nên cố ý bẫy người.
Người dẫn ta nhảy vào bẫy, người còn cảm thấy mình làm đúng?!”
“Chuyện này không thể hoàn toàn trách ta!” Giản Hành Chi bị trách mắng mà ấm ức: “Con cầm bùa liền tâm của ta không chịu trả, ta đã biết con là Tịch Sơn nữ quân, con không biết ta không yên tâm sao? Vậy mà con cứ không trả ta!”
“Ta biết người không yên tâm về ta, nhưng ta cũng không yên tâm về người!” Tần Uyển Uyển nói thẳng: “Tự người ngẫm lại chuyện tốt mà người làm đi.
Người đánh ta, mắng ta, đâm chém ta, ta cầm bùa liền tâm tự vệ thì có lỗi gì?!
“Đó là vì ta muốn tốt cho con!” Giản Hành Chi vội tranh cãi: “Ta vô duyên vô cớ đánh con sao? Ta đánh con vì tăng tu vi cho con, ta mắng con là vì đốc thúc con cố gắng, ta đâm con…” Giản Hành Chi ngập ngừng, cuối cùng nhớ tới lý do lúc trước đâm nàng: “Là vì kiếm một phần cốt khí cho con!”
“Vậy ta phải đa tạ người rồi.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tức đến đấm ngực, khoát tay đứng dậy: “Thôi, cứ vậy đi, chúng ta mỗi người mỗi ngả, dù sao cả hai đều đã biết thân phận người kia.
Người đi đường Dương Quang của người, ta đi cầu độc mộc của ta, tạm biệt!”
Nói xong, Tần Uyển Uyển chọn đại một phương hướng, bắt đầu lần mò vách đá trên tường.
Nàng phải nhanh chóng ra ngoài, cách xa tên đần độn này.
Giản Hành Chi nghe nàng mắng khó nghe, đứng yên bất động, y chưa bao giờ cảm thấy khó chịu thế này.
Đợi một lát, y mới nhỏ giọng lên tiếng, nhắc nhở nàng: “Đừng tìm nữa, phòng đá này đóng kín, tu sĩ kỳ Hóa Thần trở lên mới có thể mở.”
Kỳ Hóa Thần!
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển sững sờ.
Hôm nay bọn họ cũng chỉ mới Nguyên Anh, tu đến kỳ Hóa Thần vẫn còn xa xôi diệu vợi.
Hiện giờ nàng chỉ còn thời gian bốn ngày để tham gia trận chung kết.
Chỉ khi vào trận chung kết, trở thành Quân tử kiếm, nàng mới có thể tìm được công tử Vô Ưu, biết được vị trí cha mẹ nàng.
Nhưng hiện tại nàng bị nhốt ở đây, tu đến Hóa Thần mới có thể ra ngoài.
Không chừng sau khi ra ngoài, công tử Vô Ưu đã chết già.
Nhưng hiện tại lo lắng vô ích, Tần Uyển Uyển ổn định tâm trạng, quay đầu lại, muốn xuống nước hỏi Giản Hành Chi có cách nào khác không.
Kết quả vừa quay đầu, nàng thấy Giản Hành Chi xoay lưng về phía mình, ngồi xếp bằng.
Nhìn thấy bóng lưng giống như từ chối kia, câu hỏi của Tần Uyển Uyển tắc trong họng.
Nàng nghiến răng, dứt khoát đưa lưng về phía Giản Hành Chi, ngồi xuống.
“38.” Tần Uyển Uyển vừa tĩnh tọa tu luyện, vừa hỏi 38: “Có cách nào rời khỏi đây không?”
“Có đấy.”
38 lộ vẻ hưng phấn: “Chỗ ta có một quyển bí tịch, 1000 điểm tích lũy, cô muốn không?”
“Cái gì?”
Tần Uyển Uyển nghe thấy có biện pháp ra ngoài, nhất thời xúc động.
Nàng lấy một quyển sách trong đầu ra, bên trên viết “Bí tịch song tu” .
“Cái này tiến bộ rất nhanh! Cô thử phối hợp với kiếm pháp trong thạch thất xem?”
Tần Uyển Uyển nghẹn họng, sau đó lạnh nhạt nói:
“Cậu lui ra đi.”
“Ờ.” 38 hơi thất vọng, nhưng ngẫm nghĩ, y vẫn nhắc nhở: “Cô không muốn song tu, vậy hôn một cái cũng được mà.”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng hiểu ý của 38.
Biện pháp thăng cấp nhanh nhất Tiên giới đó là trực tiếp độ tu vi của mình cho một người khác.
Bọn họ đều là Nguyên Anh.
Nếu như nàng độ tu vi cho Giản Hành Chi, Giản Hành Chi có thể nhanh chóng bước vào Hóa Thần, sau đó dẫn nàng rời đi.
Mà quá trình độ tu vi này, song tu là tốt nhất.
Bởi vì bình thường truyền linh lực trực tiếp vào cơ thể người sẽ có bài xích, mà song tu có thể lấy linh lực tinh khiết nhất truyền vào cơ thể người kia, mà người kia cũng sẽ dung nạp giống như linh lực của mình.
Nếu không thể song tu, vậy ít nhất cần có tiếp xúc thân mật.
Tệ nhất là trực tiếp truyền tu vi qua, nhưng như vậy tổn hại quá lớn.
Vả lại hiện tại Tần Uyển Uyển chẳng muốn dùng cách này chút nào.
Nàng có cảm giác kháng cự kỳ lạ.
Giản Hành Chi không tin nàng.
Dù cho ở chung lâu như thế, suy nghĩ đầu tiên của y sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân là muốn lấy lại bùa liền tâm, nghĩ nàng chắc chắn là kẻ xấu.
Nhưng từ lâu, nàng đã cảm thấy y rất tốt, bất luận y làm cái gì cũng đều cảm thấy y tốt một cách vô điều kiện.
Bất bình đẳng như vậy khiến nàng cảm thấy sự tin tưởng của mình giống như đơn phương tình nguyện.
Vốn dĩ nghĩ tính tình y là thế, nên nàng bỏ qua.
Nhưng hôm nay đã tới nước này, y còn muốn tranh cãi với nàng, không nhường nhịn nàng chút nào.
Nàng ghét y, rất ghét y!
Nàng thà tự mình nghĩ cách cũng không muốn tới gần Giản Hành Chi, lại càng không muốn dính dáng kiểu đó với y.
“Không được, còn lâu ta mới để ý y!”
Hiếm khi Tần Uyển Uyển phát cáu với 38, nói xong lại không nhịn được quay đầu liếc Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi đang nhắm mắt tĩnh tọa, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, giống như chưa từng có cuộc cãi vã lúc nãy.
Bỗng dưng nàng hơi khó chịu, sắp xếp lại tâm trạng, không muốn nghĩ cái khác.
Hiện giờ không có cách nào, tu đến kỳ Hóa Thần thì tu đến Hóa Thần, gia tăng sức lực không chừng còn nhanh hơn, ra ngoài không gặp được công tử Vô Ưu thì vẫn còn manh mối khác.
Tần Uyển Uyển an ủi chính mình, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa.
Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng bỗng nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Kiếm pháp trong căn phòng này rất tốt, có một pháp trận có thể tạo ảo cảnh nho nhỏ.
Sau khi con vào ảo cảnh, có thể sử dụng bộ kiếm pháp kia tỉ thí với người bên trong, bên ngoài một canh giờ là một tháng trong đó.
Con ở đó tôi luyện kiếm ý nhiều hơn, ta sẽ cố gắng bứt phá nhanh nhất.”
Tần Uyển Uyển ngây người, nghe Giản Hành Chi bình tĩnh mở miệng: “Cố gắng dẫn con ra ngoài trong bốn ngày.”
“Người…” Tần Uyển Uyển không nghĩ y sẽ nói những chuyện này, hơi không xuống nước được, giận dỗi nói: “Không phải người còn tức giận nói ta sai sao? Quan tâm những thứ này làm gì?”
Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát, thấp giọng đáp.
“Ta giận chính mình.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung: “Không giận con.”
Giận bản thân động lòng trước.
Lại giận bản thân làm sai.
Vừa nghe thấy lời này, lửa giận lúc nãy đột nhiên tiêu tán đi nhiều.
“Người không trách ta không đưa bùa liền tâm cho người sao?” Tần Uyển Uyển quay lưng về