Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

97: Với Con Gái Phải Gắng Sức Khen!


trước sau


 
Tiếng reo này làm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngây ngốc.
Nam Phong nhìn hai người ôm nhau, sững sờ: “Hai người đang làm gì đấy?”
“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng nhìn cả hai, hỏi theo: “Hai người đang làm gì đấy?”
Tạ Cô Đường không lên tiếng nhưng ánh mắt viết đầy dấu chấm hỏi.
Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên, nàng có tật giật mình vội vàng đẩy Giản Hành Chi, đứng lên, phủi tro bụi, lắp bắp nói: “Mọi người… Sao mọi người tới được đây?”
Giản Hành Chi bị đẩy như thế, nhất thời vừa ngượng, vừa thẹn, vừa giận.

May mà y điều chỉnh cực nhanh, đứng thẳng đậy, phủi bụi, nghe Tạ Cô Đường giải thích: “Nam Phong tới tìm chúng ta, nói hai người xảy ra chuyện.

Nó cảm ứng được vị trí của hai người bèn mang chúng ta đến đây.

Đại nhân Thúy Lục cảm nhận được một pháp trận dịch chuyển, sau khi chúng ta bước vào pháp trận thì Nam Phong dẫn mọi người thẳng đến đây.

Cánh cửa này phải kỳ Hóa Thần mới có thể mở ra, may mà Thúy Lục ở đây, nếu không ta cũng hết cách.”
Nói xong, Tạ Cô Đường không quên khen ngợi công lao của Thúy Lục.

Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, cảm ơn Thúy Lục: “Đa tạ Thúy Lục tỷ tỷ.”
“Hừ.”
Thúy Lục xoay đầu, khẽ hừ: “Ít gây phiền phức cho ta.”
Mọi người nói chuyện, Giản Hành Chi đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, sau khi xác nhận mình phải làm gì thì mới hoàn hồn.
“Đừng nói nữa.” Giản Hành Chi nhìn vách tường bị đánh sụp, thấy mọi người vẫn còn tán gẫu, bèn thúc giục: “Mau ra ngoài đi.”
“Ra ngoài không phải không được…” Thúy Lục phe phẩy quạt, nhìn Giản Hành Chi: “Nhưng vấn đề là sau khi ra ngoài, cậu vẫn bị đuổi giết, cậu gấp ra ngoài làm gì?”
“Cũng đâu thể ở đây cả đời.” Tạ Cô Đường nhíu mày: “Trước tiên để bọn họ ra ngoài, Uyển Uyển tham gia trận chung kết.

Chúng ta nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của tiền bối…”
“Chứng minh trong sạch rồi thì sao?”
Thúy Lục đưa mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Ninh gia không phải đồ ngốc, dựa vào bình nước và lời của một hạ nhân mà đã dấy can qua lớn như vậy, muốn giết các người tại chỗ.

Đây rõ ràng là muốn gán tội cho người khác, còn sợ gì không có lý do?”
“Nhưng tại sao …” Tạ Cô Đường khó hiểu: “Bọn họ muốn giết tiền bối?”
“Bởi vì bọn họ sợ Lận Ngôn Chi.”
Tần Uyển Uyển đem nội dung suy luận lúc nãy nói cho Tạ Cô Đường: “Một trăm năm trước, tỷ phu của Lận Ngôn Chi là Yên Vô Song đã từng xông vào Ninh gia, sau đó Lận Ngôn Chi chết ở Ninh thị, không lâu sau lão tổ Ninh thị trúng nguyền rủa.

Mười năm sau, Ninh Huy Hà bệnh chết, mọi người cảm thấy đều là trùng hợp?”
Nhóm người không lên tiếng.

Thúy Lục sầm mặc, chỉ nói: “Tiếp đi.”
“Ta đoán năm đó hẳn Lận Ngôn Chi gặp phải chuyện gì tại Ninh thị.

Ninh Huy Hà ở Ninh thị cho nên Yên Vô Song mới xông vào Ninh gia, dẫn Ninh Huy Hà đi.

Nhưng Ninh Huy Hà bị trọng thương ở Ninh thị, cho nên mười năm sau bệnh mất.


Nếu như Ninh Huy Hà bị thương ở Ninh gia, vậy cuộc sống năm đó của Lận Ngôn Chi ở Ninh gia có thể tốt đẹp được sao?”
“Muội hoài nghi Ninh gia hãm hại Thành chủ.” Thúy Lục lạnh giọng nói.
Tần Uyển Uyển không dám đoán bừa chuyện chưa chắc chắn, chỉ đáp: “Giả dụ cái chết của Lận Ngôn Chi có liên quan đến Ninh gia, với thực lực của Lận Ngôn Chi năm đó, Ninh thị muốn khiến y hoàn toàn hồn phi phách tán dễ vậy sao? Hôm nay nhìn thấy một vãn bối gần như giống với Lận Ngôn Chi, bọn họ đã sợ mất mật.”
“Vậy vì sao bọn họ không ra tay ngay từ đầu?”
Tạ Cô Đường khó hiểu, Thúy Lục hờ hững giải thích: “Năm đó, chỉ có những lão già kia biết dung mạo của Thành chủ, hơn một trăm năm trước, bọn tiểu bối này của Ninh gia vẫn còn bế quan ở trong núi tuyết.”
“Cho nên mục đích thật sự của vở kịch giá họa tối qua là dẫn Giản Hành Chi tới trước mặt Ninh Văn Húc.

Chỉ cần Ninh Văn Húc nhìn thấy sư phụ, ông ta sẽ muốn giết người.”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, tiếp tục phân tích.
Giản Hành Chi không hiểu, cau mày: “Vậy có nghĩa là người giá họa tối qua không phải là Ninh Văn Húc, vậy người giá họa là ai, vì sao muốn giết ta?”
Mọi người trầm mặc, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Điều này quyết định ở người giá họa là ai.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển bắt đầu nhớ lại manh mối: “Bình trà kia là bình trà ở phòng khách, có dấu tay người, chắc chắn là người từng chạm vào.

Tối hôm đó, người đặt vào phòng ta, sau đó Vô Danh chạy vào, trộm bình trà đi.”
“Lúc đó con đang thức?”
“Là Vô Danh?”
Giản Hành Chi và ba người kia cùng lên tiếng.
Ba người khác nhìn sang, Giản Hành Chi nhận ra trọng tâm này không đúng lắm, giơ tay lên: “Con nói tiếp đi.”
“Vô Danh trộm bình trà đi xong, một lát sau Yên Vô Song lại tới đặt bình trà xuống.

Cho nên tối hôm đó, người có thể lấy đi bình trà mà người từng chạm vào có hai người, là Vô Danh và Yên Vô Song.”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhíu mày, nghe nàng giải thích: “Nếu như người muốn hại người là Vô Danh, ta không thể hiểu lý do của ông ta.”
“À, cái này ta biết.”
Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển tò mò: “Là gì?”
“Ông ta không chỉ muốn giết ta, còn muốn giết Tạ Cô Đường.

Ông ta xúi giục ta giết Tạ Cô Đường lâu rồi.

Thuốc này là do ông ta đưa cho ta, bảo ta làm Tạ Cô Đường hôn mê rồi giết y.”
Giản Hành Chi giải thích, Tạ Cô Đường cau mày khó hiểu: “Tại sao ông ta muốn giết ta?”
Giản Hành Chi vốn định mở miêng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, chỉ nói: “Lát nữa chúng ta nói riêng.”
Tạ Cô Đường hơi ngạc nhiên, nhưng không tiện hỏi nhiều, ngược lại dò hỏi: “Vậy vì sao ông ta muốn giết ngài?”
“Lý do rất đơn giản.” Giản Hành Chi giơ tay lên khoanh trước ngực, hơi kiêu hãnh: “Ông ta thích Uyển Uyển, đố kị ta.”
Độ thiện cảm 70, trốn không khỏi mắt thần của y.
Mọi người nghe vậy đồng loạt trầm mặc.

Một lát sau, ánh mắt Thúy Lục tràn đầy ghét bỏ: “Dã tâm lão già này lớn thật.”
Mặc dù Tần Uyển Uyển là người trong cuộc nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Ừm, vậy ông ta muốn giết người là do giết vì tình.

Nhưng một hạ nhân vừa mới theo chúng ta đến Hoang Thành làm sao lại biết bí mật của Ninh Văn Húc và Lận Ngôn Chi? Cho nên ta nghiêng về khả năng thứ hai…” Ánh mắt Tần Uyển Uyển tăng thêm chút rét lạnh: “Là Yên Vô Song.”
“Y là vì cái gì?”
“Mọi người nghĩ đi, nếu sư phụ ta bị Ninh Văn Húc giết, hoặc là bắt nhốt, kết quả là gì?”

“Là cái gì?” Mọi người cùng hỏi.
Tần Uyển Uyển bị điệu bộ không động não của bọn họ làm ngây người, khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: “Ta không thể dự thi.”
“Cho nên?” Thúy Lục không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì?”
“Ta không thể dự thi, không lấy được Quân tử kiếm, không gặp được công tử Vô Ưu.

Vậy vì sao chúng ta muốn gặp công tử Vô Ưu?”
“Vì giải chú cho lão tổ Ninh thị.”
Giản Hành Chi sực nhận ra: “Một trăm năm trước, Lận Ngôn Chi chết, Ninh Huy Hà ốm chết, lão tổ Ninh thị bị người ta nguyền rủa.

Yên Vô Song là trượng phu của Ninh Huy Hà, nếu cái chết của Ninh Huy Hà có dính dáng đến lão tổ Ninh gia, vậy không thể nào Yên Vô Song buông tha cho lão tổ Ninh thị.

Cho nên người nguyền rủa ——”
“Rất có thể là Yên Vô Song.”
Nói tới đây, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Yên Vô Song hạ chú lão tổ Ninh thị, cho nên không tiếc sức lực ngăn cản Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi tra án.

Y biết Mộng bất tỉnh là kịch độc đối với lão tổ Ninh thị, bèn dứt khoát một mũi tên trúng hai con chim, vừa hạ độc sát hại lão tổ Ninh thị, vừa giá họa cho Giản Hành Chi.
Y biết tướng mạo của Giản Hành Chi sẽ kinh động đến Ninh Văn Húc, nên cho dù thủ đoạn vụng về cũng không để ý.
Nước cờ này không những an toàn gi.t chết lão tổ Ninh thị, còn ngăn Tần Uyển Uyển tra án, thậm chí còn có thể giết Giản Hành Chi muốn giải chú cho lão tổ Ninh thị, đúng là một phát trúng ba đích.
“Nhưng…” Nam Phong khẽ hỏi: “Nói như vậy, không phải Giản đạo quân trông giống tiểu cữu tử(*) của y sao? Y nhìn đạo quân, chẳng lẽ không hoài nghi Giản đạo quân là chuyển thế giống Ninh Văn Húc ư?”
(*) Em vợ
“Chuyện này có hai khả năng.” Thúy Lục lên tiếng tiếp lời: “Hoặc là Yên Vô Song có cách gì đó khẳng định Giản Hành Chi không phải Thành chủ, hoặc là thật ra Yên Vô Song muốn giữ chân Tần Uyển Uyển, dù sao vụ án tra vài ngày, cuộc thi đấu Quân tử kiếm cũng qua rồi, y cũng chưa từng nghĩ Ninh Văn Húc sẽ giết người.”
“Vậy còn một vấn đề…” Tạ Cô Đường đột nhiên mở miệng, mọi người nhìn sang, thấy y cau mày hỏi: “Nếu như y có khả năng hạ độc lão tổ Ninh thị, vì sao còn muốn dùng cách nguyền rủa để kéo dài một trăm năm?”
Mọi người trầm mặc, Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Thật ra chúng ta vẫn phải làm rõ rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, nếu không chúng ta vĩnh viễn không đoán ra Yên Vô Song muốn làm gì.”
“Đúng vậy.” Thúy Lục siết chặt cây quạt: “Ta nhất định phải làm rõ rốt cuộc Thành chủ chết thế nào.

Nếu như do Ninh thị hại chết, ta và bọn họ không xong đâu!”
“Vậy ra ngoài trước thôi.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ra ngoài trước rồi bàn bạc kỹ hơn.”
Tần Uyển Uyển quyết định xong, quay đầu nhìn chỗ nhóm Nam Phong tới: “Nơi này đi ra được không?”
“Loại đại mộ đại năng thế này thông thường đều là đường một chiều.” Giản Hành Chi giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Bình thường lối ra tại phòng chủ mộ, đường bọn họ tới hẳn không ra được.”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường tán đồng lời Giản Hành Chi: “Sau khi chúng ta rơi xuống, trận dịch chuyển cũng biến mất rồi, về không được.”
“Vậy chỉ có thể tiến về trước.” Thúy Lục gật đầu, sau đó nhìn bức tường bên cạnh: “Đi thế nào đây?”
Mọi người không nói, chỉ nhìn Thúy Lục.
Thúy Lục ngây người, không hiểu.

Tần Uyển Uyển bước lên, kéo tay Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, tường phòng này chính là cửa, không phải kỳ Hóa Thần không thể mở.

Chỗ chúng

ta, tỷ lợi hại nhất, cho nên…”
Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay chỉ lên vách tường phía trước: “Tỷ đánh một cái nhé?”
Thúy Lục nghe vậy nghẹn lời, trước giờ đều là người khác mở đường cho nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta mở đường cho người khác.

Nhưng Tần Uyển Uyển nói không phải không có lý, nàng ta do dự một lát, cuối cùng khoát tay: “Thôi đi, thôi đi, các người phiền chết đi được.”
Nói xong, nàng ta bước lên, cây quạt đánh về phía vách tường một cái ầm.
Vách tường chưa sụp đổ hoàn toàn, Thúy Lục lại đánh hai chưởng vào hai vách tường kế bên.
Nhất thời, bốn bức tường mật thất đều sụp, chỉ còn mái vòm trên đỉnh đầu trôi lơ lửng giữa không trung.
Xung quanh là bốn con đường, mọi người nhìn Tần Uyển Uyển: “Đi hướng nào?”
Mọi người theo bản năng cảm thấy loại chuyện tìm đường này, nàng đáng tin hơn.
Tần Uyển Uyển trầm ngâm chốc lát, móc một la bàn trong túi Càn Khôn ra.
“Tầm long phân kim xem triền sơn, nhất trọng triền là nhất trọng quan.” Tần Uyển Uyển nhìn la bàn nhẩm tính, mọi người lập tức có lòng tin.
Giản Hành Chi nhìn xung quanh, nhớ tới quyển sách tán tỉnh yêu đương mình từng xem.
Lòng y đã định, hiện giờ nên hành động rồi.
Y phải học cách theo đuổi Tần Uyển Uyển!
Y suy nghĩ, trên sách nói với đối với con gái, phải không tiếc lời khen, gắng sức khen!
Thời cơ vừa đúng, y vội khen: “Chuyên nghiệp! Các người nhìn Uyển Uyển đi, quá thông minh, quá chuyên nghiệp!”
“Con chỉ niệm đại thôi.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Không có ý gì khác, con cũng không hiểu.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển chỉ hướng la bàn chỉ: “Đi thôi, đường này.”
“Cái đó…” Tạ Cô Đường nghe thấy Tần Uyển Uyển nói thế, lập tức không yên tâm: “Mọi người tại đây, ai từng đi cổ mộ nhiều? Chúng ta vẫn nên nghe ý kiến người có kinh nghiệm nhất.

Ta từng đi mười cái.”
Tạ Cô Đường tự báo số lượng trước.
“Ta đi mười hai cái.” Thúy Lục cau mày.
Giản Hành Chi kiêu hãnh trả lời: “Ta từng đi một trăm ba mươi bốn cái!”
Mọi người sửng sốt nhìn sang.

Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên: “Làm gì có nhiều cổ mổ cho người đào thế?”
Tu sĩ bình thường gặp một cổ mộ đại năng đã không dễ, lấy đâu ra vận may như vậy?
“Số ta khá hên.” Giản Hành Chi ngượng ngùng cười: “Khi còn nhỏ ta nhặt được một con Chuột tiền bạc bậc Thiên, thích tìm mấy loại cổ mộ này.

Ta đuổi nó chạy, vậy là dễ dàng chui vào mộ.”
Vì sao y đào địa đạo thành thạo như thế?
Tất cả chuyện trên đời đều có lý do.
Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.
Sau đó nàng tỏ vẻ thấu hiểu.
Nàng xem kiểu kịch bản Long Ngạo Thiên này trong tiểu thuyết rất nhiều lần rồi.
Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt thấp thoáng ghen tị và phẫn nộ.
“Vậy…” Cũng may Tạ Cô Đường còn lý trí, mở miệng dò hỏi: “Tiền bối cảm thấy đi hướng nào?”
“Chọn đại thôi.” Giản Hành Chi nói xong, nhớ tới phương hướng Tần Uyển Uyển chỉ, giơ tay lên chỉ theo: “Đường này, đi thôi.”
Mọi người bán tín bán nghi, nhưng cũng không còn đường khác để chọn, bèn theo Giản Hành Chi tiến về trước.
Đi chưa được một lúc, bức tường đá hai bên càng ngày càng cao.

Giản Hành Chi nhìn tường đá, lập tức nói: “Chạy mau!”
Nói xong, y đầu tàu gương mẫu, chạy vượt lên.
Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Giản Hành Chi chạy như điên về trước nên cũng cắm đầu chạy theo.
Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau Giản Hành Chi, lớn tiếng hỏi: “Chạy gì vậy?”
“Bên trong cổ mộ, một khi có hai bức tường hai bên, chắc chắn phải chạy nhanh qua, bởi vì hai bức tường này sẽ đóng lại!”
Giản Hành Chi nói ra kinh nghiệm của mình.
Dứt lời, mặt đất bắt đầu cao dần, tạo thành một con dốc đi lên.
Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, cô lên trước!”
Thúy Lục không hiểu mô tê gì, hoang mang chạy lên, Giản Hành Chi chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.

Vách tường xung quanh bắt đầu co vào bên trong, không gian nhỏ hẹp khiến năm người chạy thành một hàng.


Mặt đất ầm ầm chấn động.
Thúy Lục đang định hỏi xảy ra chuyện gì, chợt nhìn thấy một quả cầu lửa bằng đá lăn từ trên cao xuống!
Thúy Lục trợn tròn mắt, nghe Giản Hành Chi phía sau nàng hét lên: “Đập!”
Quả cầu lửa lăn đến trước mặt Thúy Lục, Thúy Lục không hề lưỡng lự đấm một quyền!
Quả cầu lửa chia năm xẻ bảy, Giản Hành Chi dùng tay áo chắn đá vụn văng tung tóe.

Đợi đá lửa nổ xong, Giản Hành Chi buông tay áo che tầm mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy mặt Thúy Lục đầy đá vụn, tóc bị nổ tung.
“Giản Hành Chi!”
Thúy Lục quát to, Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển chạy lên trước như điên, hô lớn: “Chạy mau!”
Nhóm người chạy băng băng theo Giản Hành Chi, dọc đường gặp tên độc, phi đao, acid sulfuric, ảo cảnh…
Tất cả cơ quan có thể tưởng tượng ra đều thử hết một lượt.

Cho đến một giây cuối cùng trước khi hai bức tường đóng lại, Giản Hành Chi giật lấy Uyên Ngưng trong tay Tần Uyển Uyển chắn bức tường, hô to: “Lên!”
Mọi người giẫm lên bả vai Giản Hành Chi nhảy qua.

Đợi Nam Phong nhảy cuối cùng xong, Giản Hành Chi lập tức rút kiếm, thành thạo lăn ra.
Sau khi lăn ra, mọi người phát hiện bọn họ chạy đến một vách núi.

Cả đám mệt mỏi rã rời, ngồi trên bãi cỏ, chẳng nhúc nhích nổi.
Tạ Cô Đường thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi Giản Hành Chi: “Tiền bối, cổ mộ đều khó thế sao?”
“À…” Giản Hành Chi gật đầu, hơi chột dạ: “Đều như vậy.”
“Đây đã là đường đơn giản nhất trong bốn đường sao?” Nam Phong chạy đến ngu người, khó tin hỏi.
Giản Hành Chi không giỏi nói dối, bèn dứt khoát ngậm miệng.
Tần Uyển Uyển nhận ra khác thường, liếc nhìn y: “Sư phụ, hỏi người đấy.”
“Đừng gọi ta sư phụ nữa.”
Nghe thấy tiếng sư phụ này, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nàng đã bị ta trục xuất sư môn.”
Tần Uyển Uyển sững sờ, vẻ mặt mọi người vi diệu.

Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, quay đầu giải thích: “Thật ra thông thường sẽ có một con đường an toàn.”
“Đúng vậy.” Thúy Lục cũng đang nhớ lại: “Đều có đường an toàn, thế sao con đường an toàn này lại nguy hiểm thế?”
“Bởi vì…” Giản Hành Chi cố căng da mặt nói: “Nó là con đường không an toàn.”
Mọi người không lên tiếng, Tần Uyển Uyển phản ứng nhanh nhất, vội an ủi Giản Hành Chi: “Có sai sót cũng không sao, đừng để tâm quá.”
“Cũng không phải sai sót.” Giản Hành Chi thành thật đáp: “Trước đây ta đều tiến vào cổ mộ như thế, dù sao cơ quan trong cổ mộ đều tương tự, khó nhất là cái hôm nay.”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc.

Giản Hành Chi tự nói đỡ cho mình, ngửa tai: “Chỉ chút chuyện như thế, rất đơn giản phải không?”
Cả đám không nói.

Đầu tóc Thúy Lục nổ xơ xác, y phục Tạ Cô Đường rách từng mảnh như Cái Bang, Tần Uyển Uyển bùn đất đầy đầu, Nam Phong cũng nổ đen thui.
Nhóm người im lặng nhìn Giản Hành Chi khuôn mặt sạch sẽ, vẫn bạch y ngọc quan giống như lúc tới, chẳng nói được câu nào.
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, không dám nhìn mọi người, chỉ quay đầu sang Tần Uyển Uyển, bắt đầu tán gẫu: “Uyển Uyển, sau này nàng đừng gọi ta sư phụ, gọi tên ta là được rồi, gọi Hành Chi, thế nào?”
Tần Uyển Uyển sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng.
Giản Hành Chi cười cười, tiếp tục gắng gượng cua gái, nhớ lại tất cả bí kíp yêu đương mà y từng xem trước đây: “Nếu nàng không thích cái này, hay là giống Tạ Cô Đường, gọi ta ca… À, không được.” Giản Hành Chi ngẫm lại, tự nghĩ ra xưng hô cho mình: “Gọi ta ca ca, Giản ca ca, thế nào?”
Nghe kiểu xưng hô này, Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện