Độc thoa lên trên châm, tên gọi Tam Thiên Dạ Đàm, người bị trúng độc bất kể là tu vi cao bao nhiêu, cũng sẽ bị độc ngấm vào kỳ kinh bát mạch, hôn mê ba ngày ba đêm.
Lúc này, theo độc lưu chuyển qua phế phủ, Vân Ảnh vẫn là không chống đỡ nổi, trực tiếp ngất đi.
Thời khắc này, Dạ Minh mới rút chân lại, ánh mắt mang theo tán thưởng hướng về phía Quân Du Ninh giơ lên ngón cái :"Xem ra y bát của tiểu sư thúc, ngươi kế thừa rất tốt nha, cư nhiên độc dược đều chế ra được rồi."
Cũng không nhiều lời, Dạ Minh cùng Quân Du Ninh liền đem Vân Ảnh đỡ lên, nhanh chóng rời khỏi nguyên địa.
Trước khi đi, Dạ Minh còn ở trong góc tối lấy ra truyền âm thạch mà Liễu Chính để lại, cùng người nào đó liên lạc, sau đó mới triệt để rời đi.
--------------------------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba ngày sau, lúc này, Vân Ảnh mới chậm chạp tỉnh lại. Ngay sau đó, lão liền phát hiện bản thân đang bị khóa lại trên một chiếc ghế sắt, quanh người đều quấn đầy dây xích thô to.
Quan trọng nhất là, mặc cho lão có giãy giụa thế nào thì vẫn như cũ không đem lại được tác dụng gì, linh lực trong người cũng không thể vận chuyển được một tơ một hào nào.
Bốn phía là bốn vách tường kín mít, chỉ có thể nhìn thấy ở đằng xa, một thân ảnh đang ngồi chéo chân ở cạnh cửa ra vào, vừa nhàn nhã nhịp chân, lại vừa hứng thú bừng bừng nhìn lão.
"Kiếm chủ đại nhân tỉnh dậy rồi sao? Thế nào? Nơi này của ta, ngài ở có quen không?"
Nhìn thấy Dạ Minh, Vân Ảnh ngay tức khắc liền giống như sói hoang muốn cắn người, hung ác trừng mắt. Bởi vì động tác quá kịch liệt, thậm chí còn làm ghế sắt rung chuyển không ngớt.
Nhưng bởi vì trong miệng bị nhét vải bố, nên lão không tài nào phát ra được bất kì thanh âm nào.
Lúc này, không quản ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bản thân của lão, Dạ Minh vẫn bình thản đi tới, đem khối vải trong miệng lão kéo ra, có chút ghét bỏ vứt sang một bên.
"Dạ Minh! Ngươi cẩu tạp chủng...a..."
Đối diện với lời mắng chửi của lão, Dạ Minh vừa ra tay liền chính là một cái tát quăng đi, đem mặt của lão đánh nghiêng qua một bên, những lời muốn nói đều bị chặn trở về.
"Thức thời một chút, còn dám kêu loạn ở trước mặt ta, ta đem miệng của ngươi may lại." Cười trừ, nhìn xem Vân Ảnh ngoan ngoãn lại, Dạ Minh liền nhấc theo ghế gỗ đi tới, ngồi vào trước mặt lão.
"Bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời."
"Mỗi trả lời sai một câu, ta liền cắt một bàn tay của ngươi xuống. Cứ tính toán như vậy đi."
Vốn đã ngậm miệng, nhưng nghe thấy lời Dạ Minh nói, Vân Ảnh vẫn là không nhịn được mở to mắt nhìn y, gương mặt tràn đầy phẫn nộ :"Cẩu tạp chủng! Lòng dạ của ngươi vì sao lại độc ác như vậy! Ngươi dám...A!"
"Ta vừa mới nói gì, ngươi là bị điếc nên