Vân Ảnh hiển nhiên cũng không phải là kẻ dễ dụ dỗ như vậy. Lão không đáp lời, mà chỉ im lặng, rũ đầu.
Nhưng lúc này, Dạ Minh cũng không hoảng không gấp, biểu lộ vô cùng thong dong, tùy ý.
Cuối cùng, theo thời gian trôi qua, không chịu nổi vết thương trên đùi ngày càng trở nặng, Vân Ảnh vẫn là chịu thua trước một bước :"Lời ngươi nói là thật?"
"Đương nhiên. Ta sẽ không giết ngươi, đồng thời cũng buông tha cho nữ nhi của ngươi một mạng, thiên chân vạn xác." Dạ Minh mỉm cười, không chút chần chừ đáp.
Chỉ là, trong lòng lại âm thầm bổ sung một câu : Nhưng nếu kẻ khác giết ngươi, ta cũng sẽ không quản.
Lúc này, nhìn kỹ thần sắc trên mặt y, Vân Ảnh liền thở dài một hơi. Miệng lưỡi có điểm khô cằn :"Như ngươi mong muốn. Thế lực đứng ở phía sau ta, liền gọi An thị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bọn họ không phải người của giới này, mà là bị Ma Giới trục xuất tới đây."
"Thế nhưng, ta nhắc nhở ngươi, đừng vội đắc ý vong hình, bọn họ muốn giết ngươi, so với giết một con kiến còn phải dễ. May mắn rằng mục tiêu của bọn họ cũng không phải là Nhân Giới linh khí khô cạn này, nếu không, Thần Cung nào đến phiên Thiên Không thần quân tiếp quản?"
Từng lời của Vân Ảnh, khiến đáy lòng Dạ Minh chập chờn không ngừng. Ngay lập tức liền hỏi ra cả những nghi vấn ở sâu trong lòng :"Vậy ngươi có biết, bọn họ vì sao lại phải khắp nơi nhằm vào ta, dồn ta vào đường cùng, nhưng lại không giết ta hay không?"
"Còn nữa, đại bản doanh của An gia đó là giấu ở nơi nào?"
"Ha ha, ta chỉ là một quân cờ ở bên ngoài của bọn họ mà thôi. Chuyện ở trong nội bộ, ta làm sao lại có tư cách biết được chứ? Từ đầu đến hiện tại, ta đều chỉ gặp mặt qua một mình thiếu chủ, nhận lệnh trực tiếp từ ngài ấy."
"Ta cũng chẳng biết An gia vì sao lại nhắm vào ngươi, cũng như bọn họ ẩn nấp ở đâu..."
Nhìn chằm chằm Vân Ảnh, biết lão khả năng rất cao không phải đang nói láo, sắc mặt Dạ Minh liền không chút thay đổi. Chỉ là, rất nhanh lại không nhịn được mà phì cười, liên tục vỗ tay :"Tốt, rất tốt. Đa tạ tình báo mà ngươi cấp cho. Mặc dù có cũng như không."
"Được rồi." Cười trừ, Dạ Minh liền dứt khoát xoay người rời đi. Một khắc đi đến bên cửa phòng, y lại đột ngột nói ra một câu khó hiểu :"Mọi thứ ngươi cũng đã nghe thấy hết rồi, nên lựa chọn thế nào, ta cho rằng ngươi sẽ hiểu rõ."
Lúc này, cửa phòng liền đã bị người từ bên ngoài mở ra. Thiên Không thần quân đứng ở trước cửa phòng, sắc mặt âm trầm như nước.
Chậm rãi, ông lại bước vào. Dạ Minh thời khắc này cũng vỗ vai ông, mang theo thâm ý kề sát vào bên tai ông, đạo :"Kẻ này giao cho ngươi, xem như là lễ vật mừng chúng ta liên