“Nếu ngươi muốn hỏi ta tại sao lại phản bội ngươi, vậy thì không cần hỏi nữa.” Không để Thiên Không nói ra nghi hoặc, Liễu Hi liền đã nhún vai, bỡn cợt.
“Kỳ thực, ta cũng không tính là phản bội ngươi được, bởi vì ngay từ đầu, ta liền đã ôm mưu đồ bất chính tiếp cận ngươi.
Nếu không, ngươi nghĩ rằng một người như ta sẽ cam nguyện phí hoài thanh xuân, lấy một lão già xấu xí như ngươi sao?”
Không thể không nói, những lời này của Liễu Hi thật sự là vô cùng độc ác, gần như là từng câu từng chữ đều đâm vào tâm khảm của Thiên Không, khiến sắc mặt ông trở nên vô cùng khó coi.
Chỉ có điều, đè xuống nộ hỏa đang cuộn trào, Thiên Không cũng chỉ nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó, mới đem vấn đề duy nhất mà bản thân muốn biết hỏi ra :“Nhi tử…có phải là của ta hay không?”
Dù cho đã từng bị Dạ Minh cảnh tỉnh, nhưng kỳ thực, trong lòng Thiên Không vẫn còn luôn giữ lại một tia hi vọng nhỏ nhoi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần hôm nay, Liễu Hi nói với ông, hài tử thật sự là của ông, ông xin thề, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, bản thân cũng sẽ tha cho nàng một mạng.
Thế nhưng, viễn tưởng rất cao đẹp, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, bởi vì lúc này, Liễu Hi đã nhếch môi, chấm dứt niệm tưởng cuối cùng của ông :“Thần quân, ngươi vì sao lại hỏi như vậy nha? Hài tử tất nhiên là…không phải của ngươi rồi.”
“Chỉ có điều, ngươi cũng không cần cảm thấy không công bằng.
Bởi vì dù sao, hài tử cũng không phải do ta sinh ra.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Vốn còn bởi vì nửa câu đầu của Liễu Hi mà cảm thấy phẫn nộ, suýt chút liền không khắc chế được cảm xúc của chính mình.
Song, khi nghe được nửa câu sau, Thiên Không lại như rơi vào sương mù, căn bản không tài nào lý giải được.
Phảng phất đã sớm ngờ tới Thiên Không sẽ có phản ứng như vậy, Liễu Hi liền chỉ cười trừ, thản nhiên giải thích :“Nghĩa trên mặt chữ, nhi tử, căn bản không phải hài tử do ta sinh ra, lại càng không phải cốt nhục thân sinh của ngươi.”
“Việc ta mang thai, là giả.
Ta sinh ra nhi tử, hiển nhiên cũng sẽ là giả.
Đứa trẻ đó, là do người khác từ bên ngoài ôm về, ta cũng không biết phụ mẫu của nó là ai.” Liễu Hi trần thuật một cách vô cùng từ tốn, nhưng đồng thời, lại khiến Thiên Không cảm thấy sống lưng phát lạnh.
“Dù sao, tu sĩ tu vi càng cao, sẽ càng khó có con, việc này, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta mà, có đúng không?”
Thiên Không đã từng nghĩ tới đủ loại tình huống, nhưng chỉ không ngờ được, chân tướng phía sau lại sẽ là như vậy… Cũng không biết là nên vui, hay nên buồn.
Trong lòng có chút bi ai, Thiên Không trong nháy mắt liền giống như đã già thêm mười tuổi.
Đáng buồn thay, đường đường là thần quân đứng đầu thiên hạ, thay thánh đế cai trị Nhân Giới, hô phong