**Đính Chính một chút : A Ninh - Quân Du Ninh không tra, hắn cũng chưa từng tự vả. Người có combo tra + tự vả là A Minh - Dạ Minh, tra giống phụ thân Trầm tra nam của y. Mong mọi người chớ nhầm lẫn! Thấy con trai bị gọi là tra, ta thật sự là muốn khóc cạn nước mắt luôn ấy. Đứa bé đáng thương...
-----------------------------
Từ trong hồi ức ngày đó tỉnh táo lại, quyết tâm của Liễu Chính liền càng thêm vững vàng. Rốt cuộc cũng không do dự nữa, trước hết chuyển tầm mắt về phía An Sơ Vũ.
"Sơ Vũ, ngươi là đồ đệ của vi sư đã được bảy năm. Năm nay cũng đã 19 tuổi, không còn nhỏ nữa, cũng đã nên thành gia lập thất, tìm người nương tựa rồi."
Nghiền ngẫm nhìn nàng, mặc dù đã hiểu được ít nhiều ẩn tình bên trong, nhưng Liễu Chính vẫn là sâu xa hướng nàng phân ưu :"Vốn, vi sư là muốn tìm một nam tử anh tuấn, đa tài gả ngươi đi. Hoặc là trực tiếp tìm đạo lữ cùng tông cho ngươi."
"Nhưng nếu mọi chuyện đã trở thành thế này. Kia, vi sư chi bằng liền thuận nước đẩy thuyền. Giao ngươi cho Du Ninh...vi sư vẫn là yên tâm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sư tôn!" Dạ Minh cùng Quân Du Ninh hiếm khi lại trăm miệng một lời hô lên.
Nhưng không có tâm tư chú ý việc này, Dạ Minh lúc này đã buông An Sơ Vũ ra, nhanh chóng chạy đến bên người Liễu Chính, không thể nào hiểu được mà truy vấn :"Sư tôn, ngài đang nói gì vậy? Ngài..."
"Haizz, mặc dù chúng ta đều biết rõ Du Ninh và Sơ Vũ là trong sạch, vẫn chưa xảy ra việc gì không thể cứu vãn. Nhưng A Minh..."
"Sư tỷ của ngươi là nữ nhân, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, y phục còn không chỉnh tề, bị người bắt gặp tại trận." Dư quang nhìn về phía những người đang xem trò vui bên ngoài, Liễu Chính liền ngao ngán lắc đầu :"Chuyện này nếu truyền ra ngoài, ngươi bảo sư tỷ của ngươi làm sao ngẩng mặt nhìn người."
"Về sau, lại có ai dám cưới nàng nữa."
Dạ Minh mấp máy môi. Kỳ thực, chuyện này y cũng hiểu rất rõ. Danh tiết của một nữ tử cũng không phải chuyện đùa, không thể dễ dàng hồ nháo được...
"Ta cưới..."
Dưới ánh mắt kinh sợ của đám người, xen lẫn với nhãn thần đau khổ của Quân Du Ninh. Dạ Minh thế mà lại quỳ xuống, bắt lấy cánh tay Liễu Chính :"Sư tôn, nếu không ai cưới sư tỷ...ta sẽ cưới nàng. Mong sư tôn thành toàn."
Dạ Minh nói xong liền cúi đầu, hai mắt lẳng lặng đỏ hoe lên. Thời khắc này, vô số khoảnh khắc đẹp của sư tỷ và bản thân ở kiếp trước, lại giống như một cơn gió lùa về.
Sư tỷ vì giúp y trốn thoát khỏi ngục giam, không tiết đem tay nhúng vào Hóa Cốt Thủy để lấy chìa khóa, khiến cả hai bàn tay gần như đều bị hủy.
Những khi nắm lấy tay nàng, trong lòng y đều sẽ đau xót, cào xé tâm can. Bàn tay vốn dĩ mềm mại như mỡ đông, lúc đó lại chỉ còn là một khối thịt nhão, pha lẫn với xương cốt lạnh lẽo, không nhận rõ hình dáng lúc xưa.
Bởi vì cổ họng bị thương, y lại bị mù, nên mỗi khi muốn trò chuyện, sư tỷ đều chỉ có dùng ngón tay xấu xí đó của mình, từng chữ, từng chữ một viết vào trong lòng bàn tay