Đang chìm trong hồi ức, Dạ Minh là bị một cái tát đánh tỉnh.
Chát
Âm thanh chói tai, Dạ Minh chỉ cảm thấy lỗ tai ù lên, trên mặt dâng lên đau rát, thân thể cũng không kìm được mà ngồi thụp xuống đất.
"Người đâu, đem Dạ Minh nhốt vào trong hậu sơn, không có lệnh của ta, không được phép để người ra vào!" Nhắm mắt xoay lưng, Liễu Chính liền hạ ngoan tâm truyền xuống mệnh lệnh.
Bằng bất cứ giá nào, ông cũng phải đem Quân Du Ninh và Dạ Minh tách ra, không thể để hắn ôm tơ tưởng gì về y nữa.
Cúi đầu, hai vị trưởng lão vẫn là đi tới, trái phải khống chế hai tay của Dạ Minh lại. Đương nhiên, cũng không dám dùng lực quá mạnh, vì sợ làm đau đến y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sư tôn!...Các ngươi mau buông tay...Sư tôn!"
Khóe môi đều bị tát đến rớm máu, mặc cho má phải sưng đau, Dạ Minh vẫn cố chấp gào lên, vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng rốt cuộc vẫn là bị hai vị trưởng lão áp giải ra ngoài.
Nhìn Dạ Minh bị đánh, Quân Du Ninh trong nháy mắt liền bỏ mặt hết thảy, lập tức chất vấn Liễu Chính :"Sư tôn, tại sao lại đánh y?"
"Bởi vì y là đồ đệ của ta, là người ta một tay nuôi lớn. Ta không thể trơ mắt nhìn y rơi vào vũng bùn, cả đời không xoay người được!"
Giơ tay cắt ngang hết thảy lời nói của Quân Du Ninh, tỏ vẻ bản thân không muốn nghe hắn nói thêm gì, Liễu Chính liền trực tiếp hạ lệnh :"Không cần nói nhiều, nếu còn xem vi sư là sư phụ, ngươi liền nghe theo lời vi sư, chịu trách nhiệm với sư tỷ của ngươi."
"Liễu huynh! Như vậy ngươi đem Tuyết Nhi nhà ta vứt ở đâu rồi?" Bị xem nhẹ, Đoạn Y Trân liền tức giận gằn ra từng chữ một, níu lấy cổ tay Doãn Tuyết, muốn phất tay áo bỏ đi :"Tuyết Nhi, mặc kệ bọn họ, mẫu thân sẽ tìm cho ngươi một nam nhân khác tốt hơn."
Nhưng làm Đoạn Y Trân khó tin chính là, nữ nhi ngày thường rất nghe lời, lúc này cư nhiên lại đứng yên bất động, phản kháng lại quyết định của bà.
"Ta không đi." Rút tay khỏi tay Đoạn Y Trân, Doãn Tuyết liền lắc đầu, nghiêm túc trần thuật :"Ta sẽ không lấy ai ngoài Quân Du Ninh."
Nói xong, nàng lại chuyển dư quang lên người An Sơ Vũ đang thẫn thờ trong góc phòng. Khẽ nhấc vạt áo đi thẳng đến trước mặt Liễu Chính, nhún người thi lễ.
"Liễu tiền bối, tiểu nữ biết ngài lo lắng cho danh tiết của An cô nương. Nhưng dù gì ngài cũng phải nghĩ tới cảm thụ của tiểu nữ cùng mẫu thân chứ? Bị người hồi hôn cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Thành toàn cho bọn họ, như vậy ai sẽ đến bù đắp mặt mũi cho mẹ con tiểu nữ đây?"
"Như vậy, Doãn tiểu bối muốn xử lý chuyện này như thế nào?" Tự biết đuối lý, nên thái độ của Liễu Chính đối với Doãn Tuyết cũng không quá gay gắt.
Chỉ chờ có một câu này của ông, trên mặt Doãn Tuyết liền hiện lên ý cười nhã nhặn, không nhanh không chậm rảo bước đi đến bên cạnh An Sơ Vũ, đúng lý hợp tình nói :"Tiểu nữ không phải là người không nói lý lẽ."
"Nam nhân trên đời, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình