"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại làm y khóc rồi?"
Đang ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghe thấy nghi hoặc của Doãn Tuyết, Quân Du Ninh cũng không quay đầu lại.
Thấy hắn không đáp lời, Doãn Tuyết cũng không hối thúc, mà chỉ đi tới bên cạnh hắn, tự ngồi xuống rót cho mình một chén trà. Đến tận khi nàng đã uống được gần một nửa, hắn mới bình tĩnh, đem đầu đuôi mọi chuyện thuật lại cho nàng nghe.
"Cho nên, ngươi là vì cảm thấy y không yêu chính mình? Không muốn cưỡng bách y, cho nên mới đem y đuổi đi?" Nghe xong hết thảy, khóe môi Doãn Tuyết liền có hơi co rút, không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
Ngốc như vậy, chẳng trách ba năm trời, ngay cả ánh mắt của người ta cũng đều không giành lấy được!
Bị Doãn Tuyết khinh bỉ, Quân Du Ninh cũng không tức giận, mà chỉ im lặng chịu đựng. Cho đến khi, nàng đột ngột đem chén trà đặt xuống bàn, hào khí vỗ ngực, cam đoan :"Nếu muốn truy đến y, như vậy liền cứ nghe theo sắp xếp của ta."
Nam nhân mà, đôi khi cũng phải học được vô sỉ, tâm cơ một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
--------------------------------
Mấy ngày kế tiếp, Dạ Minh đều luôn tìm cách tránh né Quân Du Ninh, nhốt mình ở trong phòng không chịu ra.
Thời gian này, khiến cảm giác day dứt, không cân bằng trong lòng y cũng chậm rãi bình phục lại. Bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước.
Sư tỷ vì sao lại lừa y? Đây là một vấn đề rất khó hiểu. Nếu muốn biết được câu trả lời, trừ phi là đích thân đi hỏi nàng.
Nhưng phương án này, hiển nhiên là không mấy khả quan.
Sau đó, đầu óc chuyển động, rất nhanh, lại bắt đầu nghĩ tới Quân Du Ninh.
Hai người bọn họ ở chung một sơn môn, ngẩng đầu cúi đầu, nhất định sẽ có lúc đụng mặt. Khi đó, y nên làm gì đây? Bọn họ...nên dùng thân phận gì đến gặp nhau?
Liệu Quân Du Ninh có thể một lần nữa thổ lộ với y hay không? Khi đó y nên tiếp nhận, hay là giống như lần trước xoay người bỏ chạy?
Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Trong lòng tựa như có hai người đang không ngừng cãi vã.
Một kẻ bảo y phải biết tri ân hữu báo, mau nhớ lại những gì mà Quân Du Ninh đã hi sinh cho bản thân.
Một kẻ lại không ngừng gào lên, bảo y không cần quan tâm làm gì, dù sao đã sống lại một kiếp, ân nghĩa gì đó cũng đã là chuyện ở kiếp trước, kiếp này y chẳng nợ hắn gì cả. Nếu y ở bên hắn, cũng chỉ là liên luỵ hắn thôi.
Rốt cuộc, lòng ân hận dành cho sư tỷ ở kiếp trước vẫn là vượt qua cảm giác xấu hổ của bản thân một bậc. Dạ Minh liền không suy nghĩ nữa, đứng dậy, quyết định đi tìm Quân Du Ninh.
Y mở rộng cửa ra, đùng một tiếng, đem một tên đệ tử đi ngang qua dọa đến giật nảy một cái. Không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của gã, y liền hỏi :"Quân Du Ninh ở đâu?"
"Bẩm...bẩm...nhị sư huynh. Khi nãy, ta giống như nhìn thấy tam sư huynh hắn đang ở bên lầu thủy tạ..."
"Cảm tạ, ngươi có thể đi." Nói xong, Dạ Minh liền đã cất bước tiến lên, bỏ lại tên đệ tử đó một mặt mơ hồ.
Kỳ thật gã vẫn còn có