Nàng không phải là người ngoài...
Một câu này chẳng khác gì địa chấn, làm đầu óc Dạ Minh không ngừng rung lên. Đưa tay liền muốn bắt lấy cổ tay Quân Du Ninh :"Đi với ta!"
Chỉ là, đúng lúc này, Doãn Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói kia lại đột ngột vươn tay lôi kéo Quân Du Ninh lùi về sau, không để Dạ Minh chạm vào, bản thân lại thân mật ôm lấy cánh tay hắn.
"Dạ công tử, thỉnh tự trọng. Đây là hôn phu của tiểu nữ. Ngài tốt nhất vẫn là đừng nên động tay động chân."
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Doãn Tuyết, lồng ngực nghẹn một hơi, Dạ Minh cũng chỉ có thể đem sự chú ý dời đến trên người Quân Du Ninh, không cam tâm thều thào :"Hôn phu?"
"Quân Mặc, ngươi thật sự không muốn đi cùng ta sao?"
Dạ Minh đang chờ đợi, chờ đợi đối phương cho y câu trả lời. Nhưng rốt cuộc, đợi mãi, y vẫn là không nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Đối diện với ánh mắt của y, Quân Du Ninh lại lựa chọn không nhìn, chỉ khẽ rũ mi, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đan vào nhau của bản thân và Doãn Tuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm tình vừa mới thuyết phục được, trong nháy mắt liền bị đánh trở về đáy cốc. Y rốt cuộc cũng không kìm được xúc động nữa, trực tiếp xoay người ly khai. Bước chân nặng nề, khiến những người xung quanh không ngừng đưa mắt nhìn theo.
"Cách của ngươi, thật sự được chứ?" Đợi khi Dạ Minh đã đi rồi, Quân Du Ninh liền lạnh nhạt gỡ tay Doãn Tuyết ra, trầm giọng hỏi.
Cũng không vì thái độ của hắn nảy sinh bất mãn, Doãn Tuyết liền nhún vai, cười khẽ :"Quân công tử không cần lo lắng, từ phản ứng của Dạ công tử tới xem, y đối với ngươi tuyệt đối cũng không phải là vô tâm. Mọi chuyện cứ theo kế hoạch tiến hành là được."
------------------------------
Kế tiếp mấy ngày, Dạ Minh đều đang giận dỗi Quân Du Ninh.
Nhưng cũng vì thế, y mới bi ai phát hiện, không có hắn, thiên hạ rộng lớn thế này, lại không có ai quan tâm đến cảm nhận của y.
Y hờn dỗi thì đã thế nào?
Không có người quan tâm, cũng sẽ không có người tìm cách dỗ dành.
Y thử tìm cách dời đi sự chú ý, nhưng dù làm gì đi nữa, y vẫn sẽ luôn vô thức nhớ tới hình ảnh hắn để Doãn Tuyết dựa vào người, không từ chối nửa lời.
Sau đó, lại bắt đầu suy nghĩ vu vơ, tỷ như : Hôm nay Quân Du Ninh vì sao không đi học? Hai người bọn họ lúc này đang hẹn hò sao? Đang đi ngắm cảnh hay là đi ăn? Hoặc là cùng nhau ra ngoài lịch luyện...
Suy nghĩ càng ngày càng bay xa, Dạ Minh liền thất hồn lạc phách đi từ học viện trở về phòng của mình.
Trời đã tối sầm, bốn phía mây đen mù mịt, tựa như sắp có mưa to. Cùng tâm trạng của y lúc này, rất giống.
Dạ Minh máy móc đem quần áo đang treo trên sào của mình thu vào. Sau đó liền trực tiếp quan bế cửa viện, không muốn tiếp khách nữa.
Y nằm trên giường lăn qua lộn lại, muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng dù có làm thế nào, thì văn chẳng khác gì công dã tràng.
"Khốn kiếp! Tại sao lại không ngủ được!!!" Từ trên giường ngồi bật dậy, Dạ Minh liền giận dữ gầm lên. Nhưng một giây sau liền đã tựa như quả bóng xì hơi, thẫn thờ ngồi trên giường.
Đến tận khi hai chân vô thức đi đến trước cửa Thính Phong Các, Dạ Minh mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt trong chớp mắt liền trắng bệch.
Sao y lại đến đây?
Quay lưng muốn đi, nhưng bước chân nâng lên rốt cuộc