Chỉ là, đối với phản ứng gã làm ra, Dạ Minh lại chỉ lờ đi, tiếp tục ăn điểm tâm.
Y ăn rất nhanh, gần như là một ngụm ăn trọn một cái bánh đậu đỏ. Mỗi khi nhấm nháp, hai má lại phình phình, lệnh người tâm can mềm nhũn.
Cho đến khi một miếng bánh cuối cùng đều tan ở trong miệng, Dạ Minh rốt cục mới chịu nâng mắt, ánh mắt u ám nhìn về phía Lâm Thần.
Ô Thấy Dạ Minh rốt cuộc cũng chịu để ý đến mình, mặc dù cảm thấy nhãn quang của y nhìn mình có chút không đúng. Nhưng Lâm Thần vẫn không nhịn được kích động lên.
Dạ Minh buông đĩa điểm tâm xuống, ánh mắt tĩnh lặng, rốt cuộc cũng từ trên ghế ngồi đứng dậy. Vòng qua bàn gỗ, không vội bước đến bên người Lâm Thần.
"À..." Thấp giọng ngân âm một tiếng, Dạ Minh liền chống tay lên giường đá, từ bên trên nhìn xuống Lâm Thần :"Thì ra nãy giờ là ngươi đang làm ồn."
Lâm Thần mặc dù kinh nghi không thôi, nhưng cũng không phải ngu ngốc, ngay tức khắc liền nhận ra được Dạ Minh đang cố ý đùa bỡn mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y cách gã gần như vậy, làm sao có thể không phát hiện ra gã được chứ?
Phát hiện Lâm Thần trừng mắt xem bản thân, Dạ Minh liền ra vẻ sợ hãi ôm ngực, có chút thú vị, đạo :"Ôi, Lâm Thần, ngươi đừng làm ta sợ...ta có phải đã làm sai gì rồi không...tại sao ngươi lại trừng ta như vậy..."
Lâm Thần đưa mắt nhìn Dạ Minh, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng nề, ánh mắt có chút giống như đang nhìn một kẻ điên.
Nhưng cũng may, Dạ Minh lúc này liền đã đưa tay đem khăn lau trong miệng gã kéo ra. Mà gần như trong tích tắc, miệng chỉ vừa được giải thoát, Lâm Thần liền đã lập tức nói chuyện.
"A Minh, ngươi đang làm gì vậy, mau thả ta ra."
"A Minh, có phải là có hiểu lầm gì đó rồi không? Sao ngươi lại đem ta khóa ở đây?"
".................."
Để cho Lâm Thần không ngừng kêu gào, Dạ Minh vẫn chỉ mắt lạnh đứng nhìn. Chờ đến khi gã đều đã gọi đến trướng cả mặt, y mới chịu mở miệng, cười hỏi :"Lâm Thần, Lâm Thần, ngươi có phải là rất nhớ ta đúng không? Ban nãy ngươi cũng đang nhớ về ta?"
"Ha ha, lễ vật to lớn này, ngươi thích chứ?"
Lời nói của Dạ Minh hỗn loạn khôn cùng, đặt vào chung một chỗ, không hiểu thấu lại cho Lâm Thần một cỗ cảm giác kinh dị. Trên mặt đều là kinh hoảng, lắc đầu biện giải.
"A Minh, ngươi tỉnh táo lại, nhất định là có hiểu lầm. Ngươi trước thả ta ra đã." Nhãn thần của Lâm Thần vô cùng chân thành, tràn ngập trông mong nhìn Dạ Minh. Phảng phất nếu y không tin tưởng, thì chính là cô phụ tấm lòng thành của gã.
"Vâng, vâng, ta rất tin tưởng ngươi. Cho nên, ngươi cũng phải tin tưởng ta nha, Lâm Thần. Dù sao chúng ta chính là huynh đệ nối khố, tri kỉ cơ mà."
Nhìn biểu lộ tựa tiếu phi tiếu của Dạ Minh, Lâm Thần liền im ắng cau chặt mi gian. Chỉ có thể khó khăn ra vẻ mơ hồ hỏi :"A Minh, tại sao ngươi lại tìm được chỗ này? Đây là mật thất chuyên dùng để tra khảo tù nhân của Tụ Nghĩa Trang. Ngươi mau thả ta ra đi..."
"Không không,