"Đừng đi lung tung." Đây là bốn chữ cuối cùng mà Dạ Minh để lại. Sau đó, y liền đã cấp tốc rời đi.
Đến tận khi cửa phòng bị y khép lại lần nữa, Quân Du Ninh mới chậm chạp thu hồi tầm mắt, nhìn về phía thông đạo dẫn xuống lòng đất kia.
Rõ ràng đã tự nhắc nhở chính mình muốn nghe lời Dạ Minh nói. Thế nhưng, nằm xuống được một lát, ma xui quỷ khiến, Quân Du Ninh vẫn là không nén được tò mò, hướng mật đạo đi tới.
Hắn muốn biết, khi nãy y đang làm gì.
Đương nhiên, đây cũng không phải là cố tình cùng y đối nghịch. Mà chỉ là vì muốn để bản thân hiểu biết hơn, chí ít về sau có thế chủ động giúp ích được cho y.
Bậc thang dẫn xuống mật thất rất sâu, lại tối đen, giơ tay không thấy năm ngón. Bởi vì hai bên vách tường không có lắp vào đồ vật phát sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên dưới mật đạo rất sạch sẽ, cũng không xuất hiện mùi vị khó ngửi nào.
Quân Du Ninh đi một lúc lâu, chí ít cũng đã vượt qua trên trăm bậc thang. Khung cảnh trước mắt rốt cuộc mới chịu bằng phẳng lại. Ánh sáng cũng chậm chạp xuất hiện.
Lúc này, phía trước là một cánh cửa sắt thật dày, trên dưới phong kín, không chút kẽ hở. Hai bên cửa, lại là hai ngọn hỏa đăng, không ngừng nhảy lên ánh lửa.
Nhìn thấy bên trên không có cài khóa, Quân Du Ninh liền cẩn trọng đặt tay lên ván cửa, thử đẩy vào trong.
Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, quá trình lại đơn giản ngoài sức tưởng tượng. Cửa sắt nặng trịch trong nháy mắt liền bị đẩy ra một đường nhỏ, không nhận nửa phần cản trở.
Két Đến khi cửa sắt hoàn toàn bị đẩy ra, Quân Du Ninh liền bị một luồng khí thể như sương mù đập vào mặt, theo phản xạ lập tức bế khí lùi về sau. Cho rằng đây là khí độc.
Chỉ là, đợi khi tĩnh tâm quan sát thật kỹ, hắn mới phát hiện đây không phải là độc vật, mà chỉ là hơi lạnh ngưng tụ lại, tạo thành mê vụ lượn lờ mà thôi.
Quân Du Ninh nhíu mày, có chút chần chờ. Nhưng rốt cuộc vẫn là cất bước đi vào trong. Mà bên trong, so với tưởng tượng lại phải chật hẹp hơn rất nhiều.
Bốn phía giăng đầy từng sợi hàn khí, đem tầm mắt của hắn gần như bao phủ lại. Chỉ thấy xung quanh vách tường, nơi nơi đều là tảng băng, tựa như là chỗ đông lạnh.
Đứng ở cửa vào đánh giá xung quanh, tầm mắt Quân Du Ninh liền rơi vào trên một ngăn tủ vuông vức, cao gần nửa người đặt ở góc cuối cùng trong phòng. Sau khi suy tư một chút, liền cẩn trọng tiến về đó.
Ngăn tủ này là làm bằng kim ngân, bốn phía phong kín không một kẽ hở. Chỉ có một chốt cửa nằm ở mặt ngoài, khiến người có thể thông qua đó mở ngăn tủ ra.
Quân Du Ninh khom người đặt tay lên chốt cửa, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Bắt đầu âm thầm điều động linh lực, phòng ngừa ám khí từ trong ngăn tủ vọt ra.
Chỉ là, đến tận khi hắn mở cửa tủ ra, ám khí cũng