Dạ Minh không chút e ngại đi vào, ánh mắt dừng lại trên người của bọn chúng, lại xen lẫn một chút cảm khái cùng rét lạnh.
Y đi tới bên cạnh góc tường, đem bao tải trên vai đặt xuống, đồng thời, lại đưa tay mở dây buộc bên trên ra. Ngay tức khắc, một mùi huyết khí nồng nặc liền hắt vào trong mũi.
"Đây là bữa ăn cuối cùng của các ngươi rồi. Về sau sẽ không còn ai mang loại đồ vật này tới nữa đâu."
Bình tĩnh để lại một câu này, Dạ Minh liền đứng dậy, xoay người rời khỏi ngõ tối.
Mà y chỉ vừa quay lưng đi, đám chó hoang ở phía sau ngay tức khắc liền đã giống như sói đói, nhanh chóng vây lấy bao tải, tranh giành nhau hưởng dụng.
Đợi khi quay trở về, nhìn thấy Quân Du Ninh đang ngồi thu nạp linh khí ở trên giường, Dạ Minh mới trút bỏ sự lạnh bạc khi nãy.
Bởi vì Dạ Minh không cố tình giảm xuống động tĩnh, nên y vừa bước vào, Quân Du Ninh liền đã lập tức phát giác được :"Ngươi về rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, Dạ Minh liền đi tới, từ trong tay áo lấy ra một túi giấy, kín đáo đưa cho hắn :"Mặc dù ngươi đã tích cốc, nhưng cũng không phải là tăng nhân. Lục dục vẫn nên giữ lại."
"Ban nãy nhìn thấy bên đường có bán bánh bao, nên liền mua cho ngươi."
Nhìn túi giấy ở ngay trước mắt, nhưng Quân Du Ninh lại chần chừ không đưa tay đón nhận. Bởi vì theo bàn tay của y đến gần, hắn có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt bên trên đó...
"Sao vậy?" Phát hiện thái độ của hắn có hơi bất thường, Dạ Minh liền nghi hoặc truy vấn.
Lúc này, Quân Du Ninh mới nâng tay nhận lấy túi giấy dầu. Dù cách một tầng giấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm bên trong.
Hắn không nhìn Dạ Minh, mà trước hết đem túi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái bánh bao tròn trịa. Hương khí ngào ngạt, ngay tức khắc liền đem mùi huyết tinh trong không khí xua tan.
Quân Du Ninh hé miệng cắn lấy một ngụm nhỏ, vị ngọt trong nháy mắt liền vỡ toan nơi đầu lưỡi, làm hắn quên cả nhai nuốt.
Đây là...bánh bao nhân hạt sen?
Nhìn Quân Du Ninh ngớ người, Dạ Minh liền theo bản năng giơ tay đi xoa đầu của hắn, tràn ngập cưng chiều hỏi :"Thế nào? Bánh bao có ngon không? A Phỉ."
"Ừm." Mím chặt môi, mặc cho bàn tay đang tác oai tác oái trên đầu mình, Quân Du Ninh liền bắt đầu ăn bánh bao. Hạ khẩu hai ba lần, liền đem một cái ăn xong.
Thấy Quân Du Ninh ăn nhanh, Dạ Minh liền không khỏi thở nhẹ một hơi.
Trước kia khi còn ở Di Âm Viện, y cũng rất thường xuyên mua một chút điểm tâm ngọt, cùng hắn dùng chung.
Hắn chưa từng nói với y rằng bản thân thích ăn bánh bao nhân hạt sen. Thế nhưng, y lại chú ý tới, mỗi khi y mang món điểm tâm này về, hắn đều sẽ không nhịn được ăn thêm vài cái.
Xem ra, bốn năm trôi qua, sơ tâm của