Dưới ánh sáng u ám bên trong tầng hầm, ánh vào mắt Quân Du Ninh chính là một gian phòng bốn bề phong kín, tràn đầy mùi ẩm mốc.
Xa xa ở bức tường trước mặt, một huyết nhân y quan tàn tạ, đầu tóc xơ xác đang bị đóng đinh vào trên cộc gỗ. Chỉ có thể nhìn thấy vô số huyết thủy đã sớm khô cạn trên mặt đất.
Bởi vì trên người đối phương quá mức dơ bẩn, nên căn bản là không có cách tìm được thân phận chân thật. Thậm chí, tùy tiện ở bên đường mang về một tên ăn mày, nói không chừng đều sạch sẽ hơn đối phương.
Nhưng làm người kinh dị nhất chính là, rõ ràng trên người đã lít nha lít nhít vết thương, tàn tạ không chịu nổi. Nhưng kẻ này, thế mà vẫn còn sống!
"Ca ca, đây là..."
"Phó trang chủ tiền nhiệm của Tụ Nghĩa Trang - Mãnh Tướng Long Bất Phá, nghĩa đệ của Hoa Hàn, một trong Lăng Vân tam hiệp." Nghe thấy Quân Du Ninh dò hỏi, Dạ Minh liền bình đạm vạch trần thân phận của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Bất Phá?
Nghe thấy cái tên này, Quân Du Ninh liền nhướng mày, có chút khó tin đánh giá huyết nhân sống dở chết dở trước mặt. Rất khó đem ông ta liên tượng đến trên người của đại hiệp hùng dũng, trời sinh thần lực từng chinh chiến thiên hạ.
"Ha ha...Lăng Vân tam hiệp...Mãnh Tướng..." Bỗng dưng, một tiếng cười khan mang theo nồng đậm chế giễu cùng đau xót lại vang lên bên trong mật thất, đem tầm mắt của cả hai kéo tới :"Anh hùng không nói chuyện quá khứ...khụ khụ..."
"Không biết các ngươi vì mục đích gì mà tới đây...khục...nhưng ta khuyên hai tiểu oa nhi các ngươi một câu, mau chóng rời khỏi đây đi."
Có đôi khi, người tốt chính là dễ dàng nhận ra như vậy. Rõ ràng tự thân khó bảo toàn, nhưng vẫn có tâm trạng đi quan tâm đến an nguy của người khác.
Lúc này, nhìn bộ dạng thoi thóp gần đất xa trời của Long Bất Phá, Quân Du Ninh nhất thời lại không đoán được ý định chân thật của Dạ Minh. Chỉ có thể nghiêng mặt hướng y dò hỏi :"Muốn cứu ông ta sao?"
"Cứu?" Lắc đầu, Dạ Minh liền liếc nhìn trung niên nhân trước mặt, cảm xúc ngổn ngang đáp :"Ông ta đã bị đánh gãy xương cốt, cắt đứt gân mạch toàn thân, trên người còn hoạn vô số ám thương lưu lại từ ngày này qua ngày khác. Đã sớm không cứu nổi nữa."
"Chúng ta là đến giải thoát cho ông ta."
Không để cho Quân Du Ninh kịp phân tích ý tứ trong lời nói của mình. Dạ Minh liền đã cất bước đi về phía Long Bất Phá, phảng phất không hề sợ hãi đối phương ám toán bản thân.
Những lời vừa rồi phảng phất đã rút sạch hết khí lực tích lũy bao lâu qua của Long Bất Phá, cho nên, đến tận khi Dạ Minh đã đi đến trước mặt, ông ta cũng không lại nói thêm nửa chữ.
Dạ Minh rũ mắt, nhìn xem gương mặt nhuốm đầy máu, tróc da tróc thịt trước mặt, thấp giọng gọi một tiếng :"Long tiền bối."
"Ngài còn có di ngôn hay nguyện vọng gì chưa thực hiện sao?"
"Nguyện...vọng..." Long Bất Phá