"Quy tiên? Ta cũng không biết nữa."
Đối với trạng thái hiện tại của năm người, Dạ Minh cũng không quá hiểu rõ. Bởi vì dù thân thể vẫn còn hoàn mỹ vô khuyết, nhưng sinh khí trên người bọn họ xác thật là đã tiêu tán không còn gì.
Nhưng không hiểu vì sao, Dạ Minh vẫn cứ ôm lấy một loại linh cảm hư vô mờ mịt rằng bọn họ cũng không chết. Chỉ là đang tồn tại dưới một phương thức nào đó mà y không tưởng tượng được thôi.
"Đây là sư tôn của ta, Độc Cô Duy Ngã, cũng chính là Ma giáo cự phách trong miệng của đám người chính đạo kia."
"Người ở bên cạnh, là nhị sư thúc, Độc Cô Vô Song, danh xưng Kiếm Ma. Thanh kiếm cắm ở trước mặt hắn, chính là một trong tam đại ma binh, ma kiếm Thính Xuân Vũ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bên kia phân biệt là tam sư thúc và tiểu sư thúc - Ngọc công tử cùng Tiếu Diện Quân. Danh hào của bọn họ, ngươi chắc hẳn cũng đã từng nghe qua..."
Kiếp trước, sau khi đánh bậy đánh bạ tiến nhập vào nơi này, Dạ Minh đã may mắn nhận được truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, tu luyện ra một thân ma công, đồng thời cũng kế thừa ma đao Trường Tương Tư.
Đương nhiên, y cũng học hỏi thêm được không ít y bát của những người khác. Tuy khả năng học tập không tính là cao, nhưng không chịu nổi tài nguyên quá phong phú. Cho nên, đối với bùa chú, pháp trận,... mỗi thứ y đều biết được một chút da lông.
Nghe Dạ Minh giới thiệu, ánh mắt của Quân Du Ninh liền có chút ngưng tụ. Khi nhìn về phía bọn họ, cũng dâng lên một tia kính ý cùng sùng bái.
"Về phần sư tổ của ta... Bởi vì sách cổ trên đại lục kể từ lần Tam giới chi chiến kia, đã sớm bị hủy hoại mười không còn một."
"Cộng với việc ta cũng chưa đọc qua được bao nhiêu sách vở, cho nên...ta cũng không biết ngài ấy là ai nữa." Nói tới đây, Dạ Minh liền không khỏi ngượng ngùng sờ mũi.
Lần nữa đánh giá đạo nhân ảnh tiên khí phiêu dật này, Quân Du Ninh liền mang theo nghi vấn nhìn Dạ Minh :"Vậy làm sao ngươi biết ngài là sư tôn của bốn vị tiền bối này?"
"Cái này ta đương nhiên biết rồi. Ở phía sau trạch viện, có rất nhiều thư tịch ghi lại một số chuyện trong cuộc sống hằng ngày của bọn họ. Bên trong, tam sư thúc luôn xưng hô ngài ấy là sư tôn."
Quân Du Ninh gật đầu, cùng Dạ Minh vòng qua năm người, tiếp tục đi vào trong. Cũng không hề động chạm vào thân thể của bọn họ.
Đây là tôn trọng, đồng thời, cũng là vì phòng ngừa. Lỡ như bọn họ ở trên cơ thể của mình lưu lại cơ quan hay ám khí gì đó, lúc đó liền xem như là thật đang tự tìm chết.
Phía sau chính sảnh, là một gian tứ hợp viện rộng lớn, trồng đầy hoa đào. Trước sân nhỏ bày một chiếc ghế tựa, bên cạnh là chỗ chẻ củi, xa xa là một khu dược viên, trồng đầy kỳ trân dị thảo, cảm giác nhàn tản nhẹ nhàng, tựa như thế ngoại đào viên.
Dạ Minh mang theo Quân Du Ninh vào phòng. Vừa tiến vào, đập vào mắt bọn họ, liền đã