Trương Bân cùng Dạ Minh có thể nói là có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Nói trắng ra một chút, thì hắn chính là hồ bằng cẩu hữu của y, thường xuyên cùng y gây sự, phá phách. Bình thường đi thanh lâu, cũng chủ yếu là do hắn dẫn đầu.
Lúc này, không biết chính mình bị hai người yên lặng quan sát. Nghe thấy giọng điệu quen thuộc kia gọi tên mình, Trương Bân liền lắc lắc đầu, cũng không để bụng.
Nhất định là nghe lầm rồi, y làm sao lại có thể xuất hiện ở đây được? Chẳng lẽ lúc sáng ăn cơm hơi ít, nên bây giờ choáng đầu, sinh ảo giác?
Chỉ là, ngay khi Trương Bân chỉ vừa bước xuống thêm một bước nữa, thì lúc này, tiếng gọi kia đã lần nữa vang lên. Hơn nữa, vị trí còn là đến từ ngay sau lưng hắn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trương Bân! Trương mập mạp!"
Thân thể chấn động, Trương Bân liền dừng lại bước chân. Trên mặt lướt qua vô số cảm xúc, có chấn kinh, có kinh hỷ, cũng có một chút kinh nghi, vội vã quay đầu.
Đợi khi nhìn thấy hai thân ảnh đứng ở phía sau bụi cây, một thân ảnh trong đó còn hướng chính mình phất phất tay, Trương Bân liền mừng rỡ như điên, lập tức chạy tới :"Nhị sư huynh! Tam sư huynh!"
"Suỵt! Nhỏ tiếng một chút! Ngươi muốn đem người của cả sơn môn đều mang tới đây à?" Nhìn bộ dạng khi chạy của Trương Bân tựa như quả cầu thịt, không ngừng chấn động, mi mắt Dạ Minh liền khẽ nhảy, có chút cảm giác bất lực.
Nghe Dạ Minh quở trách, Trương Bân lúc này mới chợt nhớ tới tình cảnh của bọn họ lúc này, vội vã che miệng. Đến tận khi đều đã đi tới trước mặt cả hai, hắn mới một lần nữa không khống chế được cảm xúc của mình.
"Nhị sư huynh, tam sư huynh, các ngươi không biết kể từ khi các ngươi rời đi, Ngự Kiếm Tông đã xảy ra bao nhiêu chuyện đâu. Người bên ngoài ai ai cũng nói xấu các ngươi, nhưng tử đệ chúng ta đều không tin. Không ít sư huynh đệ còn vì vậy mà cùng người ngoài nháo sự."
"Mấy tháng trước đây, tông chủ cũng bởi vì bảo vệ nhị sư huynh trên chỗ bàn luận, trực tiếp liền bị Thục Trung kiếm chủ cùng Lâm trang chủ hợp sức đánh trọng thương."
"Mà cũng bắt đầu từ đó, người của Ngự Kiếm Tông chúng ta, bất kể là trưởng lão hay đệ tử, chỉ cần xuất tông lịch luyện, không ngoại lệ đều sẽ bị người đánh cướp, thậm chí là sát hại. Còn gán cho chúng ta tội danh là nối giáo cho giặc."
"Tông chủ rất tức giận, nhưng bởi vì tự thân suy yếu, nên cũng không thể giúp chúng ta đòi lại công đạo. Chỉ là, không thể trơ mắt nhìn mọi người bị sát hại, nên ba ngày trước...tông chủ đã ban bố một mệnh lệnh...giải tán Ngự Kiếm Tông. Đem ngân lượng ban phát cho đệ tử, cùng các trưởng lão, để bọn họ xuống núi."