Không chú ý tới tiểu động tác của bọn họ, Trương Bân lúc này vẫn còn chìm trong bi thương. Cho đến khi cảm thấy thời gian đã có điểm trễ nải, hắn mới hướng hai người bọn họ chắp tay, cáo tri :"Như vậy, ta cũng phải đi rồi. Hai vị sư huynh bảo trọng."
"Bảo trọng." Biết rõ mỗi người có một con đường riêng, nên Dạ Minh cũng không có ý định khuyên nhủ hay ngăn cản Trương Bân đừng đi.
Cả hai đứng bên sườn núi, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của hắn đã hoàn toàn khuất xa, thì mới yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiến lên.
Giống như Trương Bân nói, Ngự Kiếm Tông lúc này đã vắng lạnh không còn một bóng người. Cùng tràng diện đông đúc náo nhiệt của trước kia tưởng như là hai nơi.
Dùng thần thức quét qua Ngự Kiếm Tông, Dạ Minh cũng không có phát hiện thân ảnh của Liễu Chính ở bên trong chủ phong. Biết rõ đối phương thời khắc này đang ở nơi nào, y liền hít sâu một hơi, mang Quân Du Ninh đi vào một chỗ thác nước ở cuối sơn phong.
Quả nhiên, vừa vòng qua thác nước, cả hai liền đã nhìn thấy được một chỗ sơn động. Hai bên vách sơn động vô cùng nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người hành tẩu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng càng đi sâu vào trong, diện tích lối đi liền ngày càng mở rộng. Rốt cuộc, đi tới điểm cuối của vách đá, đập vào mắt cả hai liền chính là một chỗ không gian rộng lớn, không chút thua kém quảng trường của Ngự Kiếm Tông.
Nơi đây bởi vì tồn tại sâu trong vách đá, nên không khí cũng vô cùng tĩnh lặng. Ở giữa là một con đường nhỏ dựng lên bằng đá sỏi. Hai bên đường, lại trồng hai rừng trúc xanh ươm, tươi tốt.
Hai người một trước một sau đi theo lối mòn, rất nhanh liền nhìn thấy được thạch đài tựa như một tấm gương bát quái ở đằng xa.
Nói đúng hơn, là nhìn thấy người dang đả tọa ở trên thạch đài.
"Sư tôn!" Con ngươi lóe lên kinh hỉ, Dạ Minh liền lập tức chạy nhanh về phía Liễu Chính. Nhưng, khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương lúc này, y lại không khỏi khựng lại bước chân.
Mới nửa năm không gặp, nhưng lúc này, dung mạo của Liễu Chính đã biến vô cùng già nua. Phảng phất phàm nhân già thêm vài chục tuổi, cùng lão nhân chín mươi không có gì khác.
Trên mặt chất đầy nếp nhăn, thân thể gầy hóp, làm người đau lòng. Làn da cũng hiện đầy vết đồi mồi, đậm chứa tuế nguyệt tang thương.
Tựa như nghe thấy tiếng gọi của Dạ Minh, Liễu Chính liền run run mở mắt. Con ngươi hắc bạch phân minh, lúc này lại trở nên vẩn đục, không có thần thái.
Lúc này, ông mới mở miệng đáp lời. Ngữ khí mặc dù suy yếu, nhưng lại ẩn giấu không được ôn hậu cùng ý mừng :"A Minh...Du Ninh..."
"Các ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi...khụ khụ..."
"Sư tôn, người làm sao vậy, để ta tìm đan dược cho ngài." Nhìn thấy Liễu Chính vừa dứt câu liền đã không trụ nổi, liên tục ho khan, Dạ Minh liền lập tức chạy đến đỡ lấy ông, hoảng loạn dò hỏi. Đồng thời lại ở trong giới chỉ tìm kiếm đan dược trị thương.
Chỉ là, chưa để y tìm tới đan dược, bàn tay gầy guộc của Liễu Chính liền đã đưa ra, giữ lấy bàn tay y. Ông lắc đầu, cười khổ.
"Đừng tìm nữa, lão phu kinh mạch nứt vỡ, linh lực đã sớm cạn khô, sinh cơ