"Sư tôn...nói như vậy, ta thật ra là đến từ Ma Giới?" Mặc dù đối với thân thế của mình có muôn vàn suy đoán, nhưng Dạ Minh lại chưa từng nghĩ tới, bản thân cư nhiên lại là người của ma tộc.
Nhắm mắt, gương mặt hiện lên vẻ an tường, Liễu Chính liền nói ra suy đoán của mình :"Vi sư cũng không dám đoán bừa. Chỉ là, xác suất ngươi là ma tộc thật sự rất cao. Thậm chí, ở ma tộc, địa vị của ngươi nhất định cũng sẽ không thấp."
"Bởi vì bài thơ ở trên người ngươi, chính là viết ra bằng Vãn Mặc. Loại mực viết này, ma tộc bình thường, căn bản là không chạm tới được. Hơn nữa, bên trong nét chữ còn ẩn chứa phong vận vô cùng, chứng minh cho sự bất phàm của người viết."
Theo lời nói của Liễu Chính, lúc này, Dạ Minh cũng đưa tay, khẽ sờ lên bài thơ ở sau gáy của mình. Nhưng không ngờ, nội dung bên trong phỏng đoán của Liễu Chính, cái sau còn trực tiếp vượt qua cái trước.
"Ngươi liệu có còn nhớ, lúc nhỏ, vi sư rất hay kể chuyện về Tam giới chi chiến cho ngươi nghe. Trong đó có một lời đồn đại, chính là Ma vương Hy Tà đã vô tình làm lạc mất thái tử - nhi tử duy nhất của hắn và Ma hậu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe Liễu Chính nhắc đến cớ sự này, tâm của Dạ Minh liền khẽ nhảy một chút, ngay tức khắc liền đoán được lời nói sắp tới của ông. Quả nhiên, không ngoài ý liệu của y, Liễu Chính ngay tức khắc liền đã nói ra.
"Mặc dù không có chứng cớ cụ thể, nhưng dựa vào mốc thời gian cũng như tuổi tác tới xem, vi sư cảm thấy...ngươi, rất có thể liền chính là..."
"Không thể nào đâu, ta làm sao có thể là thái tử Ma Giới được chứ? Ta có tài đức gì..." Dạ Minh lắc đầu, chỉ cảm thấy vô kế khả thi.
Thái tử Ma Giới là gì? Chính là người thừa kế tương lai của Ma Giới, dưới một người nhưng trên vạn người. Chỉ cần một ngày nào đó Ma vương tọa hóa hoặc nhường ngôi, liền sẽ có thể thay vào đó, trở thành tân nhiệm Ma vương.
Đối với việc này, Liễu Chính cũng lắc đầu, rõ ràng giống với Dạ Minh, ông cũng không cảm thấy trên đời sẽ có thể có chuyện trùng hợp như vậy.
"A Minh, vi sư không chống đỡ được nữa rồi." Hô hấp trở nên mỏng nhẹ, Liễu Chính liền yên tĩnh lại, chầm chậm nói ra từng chữ cuối cùng :"Hài tử ngoan, nên nói cũng đều đã nói, vi sư không thể tiếp tục bảo vệ ngươi...Vi sư phải đi."
Cảm nhận hơi thở của người bên cạnh không ngừng dập tắt, Dạ Minh liền cắn chặt răng, không cho chính mình nức nở thành tiếng. Y nắm chặt lấy bàn tay rũ xuống, đã không còn động tĩnh của ông, nước mắt lại không khống chế được, rối tinh rối mù chảy xuống.
"Quân, sư tôn của chúng ta...đã hồn về thiên thượng rồi...Chúng ta, không còn sư tôn nữa..."
Vô số khoảnh khắc lúc còn nhỏ được sư tôn chiều chuộng, bảo hộ hết mực đang lấp kín hết suy nghĩ của Dạ Minh. Y chỉ cảm thấy đáy lòng rất đau, lại cất chứa cảm