Dạ Minh trầm mặc, ngưng thần nhìn về phía Quân Du Ninh, lúc này cũng không biết phải đáp lại Liễu Chính như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói với ông, y bất hiếu, không thể hoàn thành di nguyện của ông mà cưới vợ sinh con được, bởi vì y thích nam nhân?
Thế nhưng, lời như vậy, y làm sao lại có thể nói ra miệng trong giây phút thế này đây? Còn nếu không nói, gật bừa đồng ý, không chỉ là lừa dối Liễu Chính, mà còn đang bất công với Quân Du Ninh...
Nhìn thấy Dạ Minh trầm ngâm, lâm vào xoắn xuýt. Lúc này, cũng không lại ép buộc y, Liễu Chính liền lắc đầu, ánh mắt già nua nhìn về phía Quân Du Ninh, đạm thanh gọi :"Du Ninh, ngươi qua đây."
"Sư tôn." Đi đến bên cạnh Liễu Chính, Quân Du Ninh liền rũ mắt, vẫn còn nhớ tới biểu lộ của ông khi biết được hắn yêu thích Dạ Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng, nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, Liễu Chính lại bỗng dưng đưa tay, bắt lấy cổ tay hắn, sau đó lại nắm lấy bàn tay Dạ Minh, kéo đến cạnh nhau. Chậm chạp đem bàn tay Dạ Minh nhét vào trong tay hắn.
"Kể từ hôm nay, vi sư giao A Minh cho ngươi. Tương lai, ngươi nhất định phải đối xử tốt với nó, bất kể là sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố cũng phải cùng nó nắm tay nhau vượt qua."
"Nếu để vi sư ở dưới cửu tuyền biết được ngươi phụ nó, vi sư có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi." Những lời này của Liễu Chính xác thực là có điểm vô sỉ, tựa như đang ép mua ép bán, doạ dẫm người khác, đổi lại thành bình thường, ông nhất định sẽ không bao giờ nói ra.
Nhưng vừa vặn, Quân Du Ninh nghe xong cũng không hề cảm thấy bất mãn. Trái lại, lại cùng Dạ Minh liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy kinh hỷ cùng xúc động.
"Sư tôn...ngài...ngài..."
"Aiz, chặng đường tương lai là của các ngươi, vi sư đã già, không quản được nữa. Chỉ cần các ngươi thấy hạnh phúc là được."
Liễu Chính sinh thời không có đạo lữ, dưới gối lại càng không có lấy nửa cái nhi nữ. Cũng chỉ có một mình Dạ Minh là do ông một tay nuôi lớn, vừa là thầy cũng vừa là cha. Ông đã sớm đem y xem như nhi tử ruột thịt của mình.
Không có bậc phụ mẫu nào mong muốn nhi tử của mình là đoạn tụ cả. Chỉ cầu mong đối phương có thể nối dõi tông đường, yên bề gia thất.
Thế nhưng, nếu ý y đã quyết, ông làm sao lại có thể nhẫn tâm gậy đánh uyên ương được kia chứ?
Lúc này, cũng không tiếp tục đề tài này, Liễu Chính liền thuận khí, liếc nhìn Quân Du Ninh một chút, ra hiệu hắn lui ra ngoài.
Nhìn mặt biết ý, nên Quân Du Ninh cũng không ngỗ nghịch, yên lặng lui ra, để lại không gian riêng cho cả hai.
Đến tận khi Quân Du Ninh rời khỏi sơn động rồi, Dạ Minh lúc này mới nâng mắt, quỳ gối ở bên chân Liễu Chính, thấp giọng truy vấn :"Sư tôn, ngài có