t phản ứng cũng không có? Được thôi, vậy liền trực tiếp đánh dấu chủ quyền, cũng không sợ nàng không tin.
Cho nên, không chút e ngại ánh mắt của Vân Yến, Dạ Minh liền đi tới, đưa tay vịn lấy sau gáy của Quân Du Ninh, cúi đầu hôn xuống.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Y sợ bản thân lỡ tay chơi với lửa, đem người nào đó chọc điên.
Đến lúc đó, hậu quả sẽ có y hưởng.
Thiếu niên khí huyết phương cương, vẫn là đừng nên trêu chọc thì hơn.
Chỉ là, Dạ Minh không biết, Vân Yến căn bản không phải là không tin lời y nói, mà chỉ là kinh hãi đến không nói nên lời. Không chỉ vì việc hai nam nhân như y và hắn lại ở bên nhau, mà còn là vì, nàng nhận ra y!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y chẳng phải liền chính là hung thủ sát hại ngàn mạng người mà phụ thân của nàng luôn ngày ngày truy bắt sao?
Nay, rơi vào trong tay y, nàng có thể có kết cục tốt gì?
Cũng không biết nên oán Vân Yến sức chịu đựng quá kém, hay là lá gan quá nhỏ. Mắt hạnh trừng lớn, nàng liền đã hôn mê qua đi, ngã xuống giường.
Dạ Minh :.....................
Này này, oan có đầu nợ có chủ, đừng có ăn vạ như vậy chứ? Y cũng chỉ hôn nam nhân của mình thôi mà, có cần làm quá như thế không?
"Ài, ngất rồi..." Đem mi mắt của nàng lật lên, quả nhiên đã không còn nhìn thấy con ngươi, Dạ Minh chỉ có thể chấp nhận sự thật là nàng đã ngất xỉu.
Lúc này, Quân Du Ninh cũng đi tới, khẽ liếc nàng một chút, liền hướng y dò hỏi ý kiến :"Ngươi định xử lý nàng thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên là uy hiếp Vân Ảnh rồi. Lão cẩu tặc đó thật sự rất yêu thương nữ nhi này nha. Đem nàng tới trao đổi, lão nhất định sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào."
Dạ Minh nhún nhún vai, không chút để ý nói. Nhưng ánh mắt lấp lóe của y, lại khiến Quân Du Ninh chắc chắn, y nhất định đã sớm vạch sẵn kế hoạch trong đầu. Cũng không biết bên trong còn ẩn chứa bao nhiêu việc xấu.
"Đừng nhìn ta như vậy, được rồi, được rồi, theo ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói cho ngươi." Phát hiện ánh mắt thâm trầm như nước của người bên cạnh, Dạ Minh liền khụ khụ ho khan. Lập tức luồn tay qua cánh tay của hắn, kéo đi.
"Ăn cơm không được nói chuyện."
"Ai, phiền chết, vậy ăn cơm xong rồi nói, có được chưa Quân đại thiếu gia?!!"
-----------------------------
"Bẩm kiếm chủ, ta chỉ ở ngoại thành trăm dặm tìm được y phục cùng nhẫn trữ vật của tiểu thư. Ngoài ra, người đến giờ vẫn còn chưa tìm thấy...A..." Phẫn nộ đem Bạch Kiêu đá văng, Vân Ảnh liền giận đến phát run, vừa chắp tay sau lưng, lại vừa không ngừng đi tới đi lui, thần thái nôn nóng bất an.
"Khốn kiếp! Các ngươi đều là lũ phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, thậm chí cả mạng chó cũng không tự giữ được! Rốt cuộc có biết kẻ xuất thủ là ai hay không?!!"
Nén xuống đau đớn, Bạch Kiêu liền khom lưng, không dám nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy lửa giận của đối