Hiện tại nữ nhi của ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn nàng bình yên vô sự thì giờ Tỵ ba ngày sau, một mình mang theo mười vạn viên thượng phẩm linh thạch tiến vào Khương Sơn Lĩnh. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình đến lấy."
Nhớ kỹ, là một mình, nếu ngươi dám giở trò, đừng trách ta ra tay ngoan độc, đem nữ nhi bảo bối của ngươi tiền dâm hậu sát, treo xác trên tường thành. Đồ vật bên trong bao thư này, xem như là để cho ngươi biết nên lựa chọn thế nào.
Những lời này, xác thực là vô cùng chuẩn xác cho việc bắt cóc tống tiền.
Nhíu mày, Vân Ảnh liền lập tức thu giấy viết thư lại, sau đó mới chìa bàn tay ra, đem đồ vật bên trong bao đựng thư đổ ra.
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, con ngươi của Vân Ảnh liền không khỏi co rụt lại. Thật lâu sau, sắc mặt mới chuyển sang tái xanh, hung hăng siết chặt chúng, đem bao thư quăng xuống đất.
"Khốn kiếp, đúng là súc sinh! Đợi khi bắt được ngươi, ta nhất định phải đem ngươi lột da rút gân!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ảnh căn bản là không ngờ tới, tặc nhân này lại ngông cuồng đến vậy, cư nhiên lại dám chặt xuống hai ngón tay của nữ nhi ông. Hơn nữa còn quang minh chính đại nhét vào trong bao thư, đưa đến trước mặt ông để khiêu khích.
Quả thực là đáng chết vạn lần!
------------------------------
Lúc này, ở một ngôi làng nhỏ sâu trong núi hoang, gia cư vẫn chưa đạt tới trăm người. Có một trung niên nhân khuôn mặt chất phác, khắc khổ đang lén lút cùng hai người thần bí bàn bạc chuyện gì đó ở bên bờ ruộng. Đôi lúc lại rối rắm vò đầu, đắn đo không dứt.
Một lúc lâu sau, tựa như đạt thành chung nhận thức, trung niên nhân mới gật đầu, đưa cho hai người đối diện một chút bạc lẻ tẻ :"Tốt, đây là ngân lượng. Người này ta mua."
Sau đó, trung niên nhân mới từ dưới đất bên chân đối phương đem một bao tải đen khiêng lên, nặng nhọc vác ở trên vai, cẩn thận xoay người bước đi.
Đến tận khi trung niên nhân đã đi xa, Quân Du Ninh mới nghiêng mắt nhìn Dạ Minh. Tựa như nhận ra lo nghĩ của hắn, y liền cười nhạt, không chút do dự dắt tay hắn rời khỏi.
"Đừng lo, ta cũng không có phát rồ đến như vậy. Chỉ bởi vì lấy của nàng hai ngón tay, trong lòng ta vẫn còn có chút không cân bằng, cho nên mới đem nàng bán vào nơi rừng sâu nước đọng như thế này."
"Ta đã sơ bộ dò xét qua, trung niên nhân đó là người thật thà hiền hậu, mặc dù nhi tử của ông ta đầu óc có hơi ngốc nghếch, nhưng chỉ cần nàng ngoan ngoãn một chút, không cần tự tìm chết. Thì dù có hơi khổ cực, nhưng nửa đời sau cũng sẽ qua không tệ."
Kỳ thực, Dạ Minh chán ghét nhất ở trên người Vân Yến, liền chính là bộ dạng tiểu thư cao cao tại thượng của nàng.
Bây giờ, có thể đem nàng đạp vào vũng bùn, nếm trải chút khổ cực,