Chương 14. “Muốn làm bạn gái tôi hả?”
Sau một giờ chiều ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, những tia nắng lướt nhẹ trong gian phòng.
“Mẹ, đề tổng hợp môn khoa học xã hội* con dùng hết rồi.” Khương Như Vũ dùng mu bàn tay che trên mí mắt, đợi đến lúc thích ứng với ánh nắng liền dụi dụi mắt: “Buổi chiều con muốn đi đến hiệu sách ở quảng trường Nguyên Đông mua thêm.”
*Một trong năm môn thi của kỳ thi đại học ở Trung Quốc. Đề thi môn này bao gồm các kiến thức về Địa lý, Lịch sử, Chính trị.
“Còn tiền không? Nếu không còn thì đi cầm ví tiền của mẹ lấy một ít.” Lâm Xảo Nghiên đi hai bước vào phòng tắm, nghĩ một lát rồi dừng lại dặn dò: “Đừng chỉ lo mua đề Khoa học xã hội, đề Toán cũng phải mua hai quyển.”
“Con biết rồi ạ.”
Đưa mắt nhìn Lâm Xảo Nghiên bước vào phòng ngủ, Khương Như Vũ đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, đột nhiên hô to gọi Lâm Xảo Nghiên: “Mẹ ơi?”
“Sao vậy?” Lâm Xảo Nghiên từ trong phòng tắm ngó đầu ra, trên mặt xoa đầy bọt trắng.
“Con muốn thi đại học Lâm Giang.” Khương Như Vũ cắn môi dưới, trong mắt đã có khẩn trương cũng có mong đợi: “Được không ạ?”
Lâm Xảo Nghiên suy tư mấy giây rồi đáp: “Cũng được, vậy con phải nâng cao trình độ môn Toán lên nhiều, bằng không với trình độ hiện nay của con khả năng không đủ ổn định.”
“Con sẽ cố gắng nâng cao trình độ môn Toán.” Không che giấu tâm trạng vui sướng của bản thân, cô cười tít mắt.
Sau khi trở về phòng ngủ trưa, Khương Như Vũ thay một chiếc váy ngắn, lên đường đến quảng trường Nguyên Đông.
Trước tiên cô đến quán trà sữa bản thân thường lui tới mua một cốc trà xoài sủi bọt, sau đó mới đến thang máy lên tầng 4 đi tới cửa hàng sách cạnh rạp chiếu phim.
Đây là tiệm sách cô thường hay tới, cắn ống hút, cô chậm chạp đi qua đi lại quanh tủ chứa tài liệu ôn tập.
Đứng trước tủ sách sắp xếp môn Khoa học xã hội, Khương Như Vũ cầm quyển đề thi chưa từng thấy qua, đặt cốc trà xoài lên phía trên cùng của tủ sách, bắt đầu tùy ý lật xem.
Bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ lên.
Cô quay đầu, đập vào mắt là khóe môi khẽ cong, dời tâm mắt lên nữa là sống mũi cao và đôi mắt màu nâu trà chứa ý cười.
Khương Như Vũ rất ngạc nhiên, tháo tai nghe ra hỏi: “Thầy Phó, sao thầy lại ở đây?”
Mắt Phó Ý híp lại nở nụ cười lười biếng, ngón trỏ co lại gõ nhẹ vào trán cô: “Em gái nhỏ, tôi đã gọi em cả đoạn đường.”
Cô khẽ “A” một tiếng: “Em đeo tai nghe nên không nghe thấy.”
“Thật sự không nghe thấy hay giả bộ không nghe thấy đây?” Giọng điệu của Phó Ý mang theo chút ý tứ đùa giỡn, cầm tai nghe cô vừa đeo nhét vào tai mình: “Thầy Phó kiểm tra một chút xem có phải em đang nói dối không.”
Âm lượng trong tai nghe mở vừa đủ, giọng nữ vừa tràn đầy sức sống thanh xuân lại mang theo chút hoạt bát truyền vào trong tai, lời bài hát nghe không hiểu lắm, nhưng làm cho tâm tình người nghe cực kỳ vui vẻ.
“Xem ra đúng là không gạt tôi.” Tháo tai nghe xuống, Phó Ý cúi người, theo thói quen xoa đầu cô.
Nhưng lại bị cô dùng lực không nặng không nhẹ đẩy ra.
Hôm nay cô gái nhỏ ăn mặc rất quy củ, áo T-shirt màu trắng phối hợp với váy yếm ngắn, trên ngực áo còn in hình dâu tây nhỏ, mái tóc dài được vặn sam hai bên rủ xuống bả vai; có lẽ bởi vì bị người khác chất vấn, trên mặt cô cũng viết hai từ không vui: “Ai thích gạt thầy chứ?”
“Tôi không phải là sợ em nói dối người già đang ra ngoài đi dạo này sao?” Anh nhướng mày: “Càng già càng dẻo dai?”
Khương Như Vũ cất sách ôn tập đang cầm trong tay về chỗ cũ, không vui nhếch môi nói: “Sao anh thù dai vậy?”
Phó Ý khẽ cười, không tiếp tục đề tài này nữa, hất cằm về phía tủ sách: “Em đến tìm đề luyện thi?”
“Sách ôn tập cũng được.” Cô nhăn mặt: “Mấy quyển sách giáo viên giới thiệu em làm xong hết rồi, hình như không còn đề nào có thể làm nữa.”
Nghe vậy Phó Ý quét mắt nhìn một vòng, lấy từ ngăn tủ trên cùng quyển bài thi đưa cho cô: “Quyển này?”
Đó là tuyển tập bài thi thử đại học môn Khoa học xã hội do các trường trung học trọng điểm có tỷ lệ trúng tuyển cao nhất toàn quốc hợp tác biên soạn.
Khương Như Vũ lật xem mấy trang, cảm thấy quan điểm ra đề rất mới lạ độc đáo, lập tức quyết định mua quyển này.
Cô nhìn Phó Ý đang đan tay cà lơ phất phơ phía sau, do dự một chút mới nhẹ giọng hỏi: “Thầy Phó, hay thầy lại giúp em chọn thêm mấy cuốn môn Toán đi.”
“Làm xong rồi lại mua.” Phó Ý thản nhiên liếc quyển sách trên tay cô: “Bây giờ có hai quyển này cộng thêm đề nhà trường phát là đủ rồi.”
“Được ạ.” Cô ôn hòa đáp: “Vậy em đi tính tiền trước.”
Phó Ý gật đầu đi theo phía sau cô đến quầy thu ngân.
Sau khi thanh toán, Khương Như Vũ nhớ tới chuyện vừa nãy, dùng bả vai khẽ đẩy anh một cái: “Thầy Phó, thầy còn chưa trả lời em, sao thầy lại ở đây?”
“Em gái nhỏ, em đang tra xét hộ khẩu đấy à?” Phó Ý cười như không cười liếc cô.
“Em hỏi một chút không được sao?” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Khương Như Vũ còn chưa nói hết câu, người đàn ông bên cạnh chợt dừng bước.
Một giây sau gò má cô bị người ta véo.
“Hộ khẩu chỉ có thể cho bạn gái tra có biết không?” Đầu ngón tay Phó Ý khẽ véo làn da mềm mại của cô, giọng điệu thờ ơ lại ngả ngớn: “Sao nào? Muốn làm bạn gái tôi hả?”
Hơi lạnh từ ngón tay vuốt ve gò má cô, có chút thô ráp chạm vào da cô, sau đó là cảm giác ấm nóng.
Người đàn ông này.
Da mặt thật dày.
Còn dám động tay động chân.
Gạt tay anh ra, Khương Như Vũ khinh thường đáp: “Anh nằm mơ đi.”
Phó Ý: “?”
Cô liếc mắt nhìn bàn tay anh mới véo vào má mình một cái: “Em sẽ không cần bạn trai chỉ biết bắt nạt bạn gái đâu.”
“Thế à.” Phó Ý chỉ cảm thấy cô gái nhỏ rất đáng yêu, trêu chọc thế nào cũng có phản ứng vô cùng thú vị: “Vậy sau này tôi sẽ không bắt