Chương 15. “Không tranh luận với kẻ ngốc”
Mọi người đến rồi đi trong trung tâm thương mại, có một đứa bé tầm 3-5 tuổi vừa ý một món đồ chơi mà nằm trên mặt đất la lối khóc lóc ầm ĩ; bóng đèn sợi đốt phía trên cửa kính sát đất chiếu xuống trang phục mùa mới nhất manocanh đang mặc, nhân viên cửa hàng cá nướng niềm nở ra bên ngoài đưa thực đơn.
Hàng super fake AJ.
Phó Ý vô thức cúi đầu nhìn xuống đôi giày phiên bản giới hạn của mình.
Sau khi bị chất vấn vì mặc đồ vi phạm bản quyền giờ anh lại bị chất vấn mua đồ super fake.
Anh hít một hơi nhìn về phía Khương Như Vũ.
Cô gái trước mặt ném bím tóc ra sau lưng, ôm túi đựng sách trước ngực, dùng ánh mắt gần như thù địch đối diện với anh.
“Đây là em xấu hổ thay anh.” Đại khái là thẹn quá hóa giận, cũng có thể là giấu đầu hở đuôi, cô nén giận nhấn mạnh lại lần nữa.
Bỏ đi.
Phó Ý cười thầm trong lòng.
Super fake thì super fake, tốt xấu gì cũng thăng một bậc so với lần trước.
“Xin lỗi.” Anh bắt đầu xin lỗi một cách không có thành ý gì: “Thầy Phó quá nghèo, lại không muốn bị bạn bè cười nhạo, chỉ có thể mua đồ super fake, không nghĩ tới lại bị em nhìn ra.”
Biểu tình vừa hung dữ lại đáng yêu trên mặt Khương Như Vũ cứng lại.
“Em nói rất đúng.” Thậm chí anh còn thở dài, làm ra vẻ tự giễu nói: “Nói không chừng bọn họ đã sớm nhìn ra tôi dùng đồ super fake, luôn cười nhạo sau lưng tôi.”
“...” Vẻ mặt Khương Như Vũ hoàn toàn sụp đổ, từng chút áy náy hiện ra: “Thật xin lỗi… em không có ý cười nhạo anh, là lúc nãy anh quá kiêu ngạo…”
Từ góc độ của cô nhìn sang, Phó Ý thật sự có vài phần suy sụp, dáng vẻ giống như bị cô đâm trúng nỗi đau.
Đều tại bản thân nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
Cô không biết phải an ủi Phó Ý thế nào, suy nghĩ rất lâu mới chần chừ mở miệng: “Thật ra là em ghen tị với anh, em luôn rất muốn mua đồ super fake, nhưng mà vẫn không dám đi mua…”
“Nếu không thì anh dẫn em đi mua một đôi, thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay của em…” Cô ngập ngừng đề nghị.
Tâm trạng không vui của cô gái nhỏ nói hết liền hết, trên khuôn mặt xinh xắn tinh xảo tràn đầy hoang mang cùng áy náy, cẩn thận bảo vệ lòng tự ái của anh, vẻ ửng đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan hết bao bọc làn da trắng nõn, giống như quả táo chín đỏ khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái, nếm thử xem hương vị có ngọt ngào như trong tưởng tượng không.
Phó Ý không giả bộ được nữa, cúi đầu bật cười.
Tiếng cười của anh trầm thấp hơn lúc nói chuyện, bả vai rung rung thể hiện tâm tình vui sướng của anh lúc này.
Nhưng mà anh không thể kìm nén tiếng cười, đánh vào nỗi lòng tràn ngập ăn năn của Khương Như Vũ một đòn cảnh tỉnh khiến cô tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Sao người này có thể đùa giỡn cô???
“Anh……” Cô phẫn nộ: “Anh cười còn chưa đủ!?”
Nhìn cô gái nhỏ đã thực sự bị chọc giận, Phó Ý nhanh chóng thu lại biểu tình.
“Xin lỗi.” Trong lời nói của anh vẫn cố kìm nén ý cười như cũ: “Không phải là anh trai nhìn em thấy quá đáng yêu nên mới không nhịn được muốn trêu chọc một chút sao.”
“Em đã 17 tuổi rồi.” Khương Như Vũ cách xa bàn tay mưu đồ muốn xoa đầu cô lần nữa của anh, rầu rĩ không vui nói: “Anh không được nói em đáng yêu.”
“Thật sao?” Phó Ý cảm thấy buồn cười: “Vậy tôi phải dùng từ gì nói về em nhỉ? Gợi cảm?”
“... Bỏ đi.” Khương Như Vũ buồn rầu liếc anh một cái, lẩm bẩm một mình: “Không tranh luận với kẻ ngốc.”
Còn vừa nói vừa bước nhanh hơn.
Phó Ý: “...”
Đi qua sảnh giữa trung tâm thương mại, Phó Ý cùng Khương Như Vũ bước ra đến cổng chính.
Khương Như Vũ không có ý định chờ anh, anh cũng không cố tình đuổi theo bước chân cô, cứ vui vẻ thoải mái như vậy theo sau cô.
Bóng dáng mặc đồ denim* dừng ở cổng chính vài giây rồi đột nhiên vòng trở lại đi về phía anh.
*Denim là loại vải thô, bền, được dệt đan chéo một cách chắc chắn bằng 100% vải cotton, được sử dụng để làm quần jeans, túi xách, áo sơ mi, váy, áo jacket… (Nguồn: Google)
Thấy Khương Như Vũ cách anh càng lúc càng gần, Phó Ý tưởng là cô đã hết giận nên quay lại tìm anh, dứt khoát dừng chân nở nụ cười lười biếng chờ cô.
Một bước, hai bước, ba bước… mắt cô nhìn thẳng vòng qua anh.
Nụ cười trên mặt Phó Ý cứng lại, theo bản năng nhìn theo bước chân cô.
Bóng dáng Khương Như Vũ biến mất trong một cửa hàng đồ ăn vặt.
Hơn 10 phút sau, trong tay Khương Như Vũ cầm theo một túi bánh quế trứng đi ra.
Thấy Phó Ý vẫn còn đứng tại chỗ chờ cô, bước chân Khương Như Vũ hơi dừng lại, rốt cuộc vẫn nói thật.
“Em hơi đói.” Cô do dự một chút, giơ túi bánh trong tay đến trước mặt anh: “Là vị trà xanh, anh ăn không?”
Phó Ý chưa từng thử những món ăn vặt mà nữ sinh như cô hay thích ăn bao giờ, nhíu mày, nhận lấy túi bánh xé một miếng nhai trong trong miệng.
Có vị đắng quen thuộc của trà xanh có cả vị ngọt của trứng gà quyện vào nhau tan ra trong khoang miệng.
Từ trước đến nay anh không thích ăn đồ ngọt, lúc này chỉ cảm thấy vị ngọt phát ngấy