Chương 17. “Sao tôi biết được có phải em làm bừa không”
Đối với học sinh lớp 12 mà nói, đại hội tuyên thệ trăm ngày chính là hồi chuông cảnh báo, tượng trưng cho việc thời gian cách kỳ thi đại học đã không còn nhiều. Không hề khoa trương chút nào, qua ngày hôm nay, thời gian đều tính bằng giây.
Lúc đầu Khương Như Vũ còn chưa ý thức được chuyện này, mãi đến khi vào tuần đại hội tuyên thệ kết thúc về nhà, Khương Như Vũ vẫn ăn cơm chậm rì rì như cũ nên bị Lâm Xảo Nghiên tức giận mắng một trận xong, cô mới chợt tỉnh ngộ.
Thì ra kỳ thi đại học sắp đến rồi.
Lâm Xảo Nghiên nhắc đến ‘thời gian cấp bách’ chuyện này chính là phải tìm kiếm thời cơ.
Khi ấy trong lòng cô có tâm sự, đùi gà đều gặm từng miếng nhỏ, cô không nghĩ tới lúc cô đăng ảnh chụp chung của cô cùng Phó Ý lên vòng tròn bạn bè, thật sự có người tới hỏi cô Wechat của anh, không chỉ có bạn bè bình thường ở trường học còn có cả những người bạn có chút tiếng tăm trên mạng quen biết ở A trạm.
Đến nỗi mà khi Lâm Xảo Nghiên gọi cô hai lần mà một lần cô cũng không nghe thấy.
“Khương Như Vũ.” Lâm Xảo Nghiên dùng đũa gõ vào miệng bát cơm, nâng cao tông giọng: “Con có nghe thấy mẹ đang nói gì không?”
Cô đột nhiên bừng tỉnh, chớp chớp mắt, nét mặt hơi lúng túng: “Mẹ à mẹ nói lại một lần nữa đi, mới nãy con không nghe thấy.”
“Mẹ vừa mới nói, trong khoảng thời gian này điểm thi Toán học của con cũng không tệ.” Lâm Xảo Nghiên hiển nhiên phát hiện cô không thể dồn lực tập trung nghe nên có chút bực bội, trong giọng nói mơ hồ áp chế sự tức giận, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa lời nói ban đầu cho cô: “Để con kiên trì nỗ lực, có lẽ hai tháng tới không cần gia sư đến dạy kèm nữa.”
Ngày đó biết được điểm thi tháng môn Toán đạt tiêu chuẩn, Khương Như Vũ cực kỳ vui mừng, gần như vừa trở lại ký túc xá liền gửi tin nhắn Wechat cho Phó Ý, mặc dù anh cũng không trả lời.
Sau đó nói cho Lâm Xảo Nghiên cùng Khương Vân Trí biết, hai người họ vừa mừng vừa sợ.
Nói chung tính từ khi lên lớp 12 đến nay, đối với cô mà nói số lượng tin tức tốt không nhiều lắm.
Chẳng qua cô không nghĩ tới, thành tích môn Toán lại có thể liên hệ đến công việc của Phó Ý.
Cô cực kỳ nghi hoặc, thành tích của bản thân tăng lên, không phải đại diện cho việc Phó Ý dạy tốt sao? Tại sao lại cho anh nghỉ việc?
Nhưng những lời Lâm Xảo Nghiên đã nói ra khỏi miệng, bà là một người kiên quyết và nghiêm khắc, vì thế trong chuyện này bà đã thật sự suy nghĩ như vậy.
Có thể Lâm Xảo Nghiên cảm thấy cô có khả năng giác ngộ rất cao ở phương diện học tập này, cho nên chỉ cần gia sư dạy kèm dẫn dắt đến một trình độ nhất định cô có thể học Toán dễ dàng như những môn học khác?
Khương Như Vũ cảm thấy không thể để Lâm Xảo Nghiên hiểu sai về cô.
Cô sắp xếp lại lời nói, trong đầu nhẩm qua hai lần, đợi lúc Lâm Xảo Nghiên dừng lại, do dự nói: “Mẹ, thực ra môn Toán của con lần này đạt tiêu chuẩn chắc là tình cờ thôi, cảm thấy còn cách khả năng giữ thành tích ổn định một chút…”
Khương Như Vũ còn chưa dứt lời, lúc này Lâm Xảo Nghiên không chỉ dùng đũa gõ vào thành bát cơm đơn giản như vậy, bà trực tiếp cầm đũa đập xuống mặt bàn, đôi đũa làm bằng gỗ va chạm với mặt bàn bằng kính phát ra một tiếng cạch.
“Không ngờ mẹ mới nói nhiều như vậy mà một câu con cũng không nghe vào?” Lâm Xảo Nghiên đè sự tức giận trong cổ họng, có lẽ là nghĩ đến hiện tại cô đang trong giai đoạn quan trọng nên bà cố gắng hết sức tránh để vì bản thân mà khiến Khương Như Vũ nảy sinh biến động cảm xúc quá lớn: “Mẹ đã phân tích thành tích thi tháng lần này với con chưa? Lời con nói có câu nào là mẹ chưa từng nói?”
“Hôm nay rốt cuộc là con làm sao thế? Từ khi bắt đầu bữa ăn đến giờ đều không tập trung? Đây là trạng thái một học sinh sắp thi đại học nên có sao?”
Càng nói Lâm Xảo Nghiên càng không thể không chế bản thân như trước, càng nói càng kích động, tiếp đó mắng cô một trận đủ thứ từ việc học tập và tình trạng sinh hoạt đến việc lập thời gian biểu, cuối cùng nói đến lễ tuyên thệ trăm ngày, cùng chuyện sao cô còn có thể yên tâm ngồi ở chỗ này ăn cơm với tốc độ ốc sên chạy như thế.
Tinh lực của Lâm Xảo Nghiên trong việc dạy bảo con gái thật sự kéo dài rất lâu, cũng có lẽ là lo lắng đến chuyện thi cử của cô chỉ còn lại 100 ngày nên đã giảm bớt đi không ít, chỉ kéo dài nửa tiếng.
Trên thực tế những lời bà nói hôm nay trước kia đã từng nói không ít lần, rất nhiều câu đều là câu nói cửa miệng nhắc mãi rất nhiều năm rồi, cho nên lần mắng này Khương Như Vũ ngoại trừ việc trong lòng phiền não một chút thì cũng không có cảm xúc gì lớn.
Bây giờ trong lòng cô tràn ngập câu nói ban đầu của Lâm Xảo Nghiên.
Liên quan tới Phó Ý.
Trước tiên nghĩ tới lúc anh mới tới dạy kèm cho mình trên người toàn là đồ đại hạ giá bán ở bên đường 29 đồng 9 và luôn đeo chiếc balo cũ nát, mặc dù sau này cuối cùng cũng ăn mặc đẹp hơn nhưng không phải là kiểu sản phẩm phổ biến đã bán được với số lượng lớn trên Taobao thì cũng là loại vi phạm bản quyền và super fake.
Ngay sau đó cô lại nghĩ tới khoảng thời gian mới khai giảng lớp 12, bởi vì bản thân muốn chuyển sang lớp nghệ thuật nên cãi nhau một trận long trời lở đất với Lâm Xảo Nghiên, ngay cả lớp tự học cũng không đến trực tiếp chạy đến Đại học Lâm Giang.
Lần đó Phó Ý ôm cô vào trong ngực, dỗ dành cô như dỗ dành trẻ con đi ngủ từng chút một giúp cô bình tâm lại.
Khi đó anh gỡ xuống từng cái từng cái gai nhọn bất lực, mờ mịt lại khổ sở, nhạy cảm mọc ra từ người cô.
Nói cho cô biết anh sẽ luôn ủng hộ cô, luôn bên cô, đừng suy nghĩ lung tung.
Và mỗi khi gặp nhau cô đều có thể kìm nén cảm xúc vốn có của bản thân, bị ảnh hưởng bởi tâm tình của anh, khi bắt nạt anh thích xoa đầu và véo má cô, ngân nga giọng điệu không đứng đắn gọi cô là ‘em gái