Chương 18. Cô không thể bại dưới tay người đàn ông xấu xa này.
“Là mẹ em yêu cầu phải không…?”
Nghĩ đến việc đây có thể sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa cô và anh, cổ họng hơi nghẹn lại.
Từ tháng 8 năm trước cho đến tận tháng 5 năm nay, ngoại trừ trong năm anh xin nghỉ một tháng thì gần như tuần nào cô cũng có thể gặp anh.
Cô cũng có thói quen mỗi tuần đều phải gặp anh một lần.
Có thể than phiền với anh giáo viên môn kia biến thái như nào lại chiếm dụng cả thời gian nghỉ ngơi của bọn họ; cũng có thể nói cho anh biết trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì thú vị ở trường.
Mặc dù anh luôn bắt nạt cô, nói tới nói lui không được một câu đứng đắn, nhưng ít nhất vào giờ học gia sư cô luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mạch suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, đủ mọi ý nghĩ lộn xộn xuất hiện, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Cô hy vọng sau này còn có thể nhìn thấy Phó Ý.
Nhưng cô không thể cứ như vậy nói thẳng với anh rằng em không muốn anh đi, anh có thể tiếp tục ở lại dạy em không? Em có thể học gia sư mỗi ngày cũng được.
Có phần quá mất mặt rồi, nói không chừng chẳng qua cô chỉ là một trong nhiều học sinh mà Phó Ý dạy kèm, dạy xong liền quên đi, chưa tính là người đặc biệt gì.
Nghĩ vậy, không đợi Phó Ý lên tiếng, cô đã rầu rĩ không vui nói thêm một câu: “Quên đi, buổi học cuối cùng thì cuối cùng, cũng chẳng có gì to lớn cả.”
Chẳng qua là trong giây lát, Phó Ý đã thấy hết biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt cô, phì cười: “Thế nào? Không nỡ rời xa tôi sao?”
Không ngờ rằng dường như thần kinh nhạy cảm Khương Như Vũ lại đột nhiên ngừng hoạt động, trừng mắt nhìn anh: “Ai không nỡ rời xa anh?”
Ngoài cửa sổ hạt mưa tí tách rơi, nhưng trong phòng vẫn còn không khí oi bức, Khương Như Vũ luôn sợ nóng, cây quạt điện mang tới từ buổi học trước chuyển động thổi làn gió nóng về hướng hai người họ đang ngồi.
Cô nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mặt đột nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Sao chỉ có mình cô là người thương cảm?
Sao anh không thể hiện thái độ gì đó?
Thì ra chỉ có mình cô ngồi đây buồn phiền thở dài nhớ về tình đồng chí của hai người suốt một năm qua.
Không được, không có khả năng.
Cô tuyệt đối không thể bại dưới tay người đàn ông xấu xa này.
Khương Như Vũ hắng giọng, ép sự nghẹn ngào trong cổ họng xuống, bày ra bộ dạng thờ ơ nói tiếp: “Em ghét môn Toán như vậy chỉ mong sao kết thúc đợt học gia sư này sớm một chút.”
“Thật hay giả vậy?” Phó Ý nhớ tới ngày tuyên thệ trăm ngày trước đó, lúc biết anh sẽ trở lại dạy, cô là người hết sức vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, có chút bất mãn “Chậc” một tiếng: “Mấy cô gái tuổi các em đều thích nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng mỗi lần tôi đến dạy em đều rất vui vẻ…”
Anh còn chưa nói hết câu, cô đã không kiềm chế được cắt ngang lời anh: “Em giả bộ cười rất chuyên nghiệp đấy, nếu không anh đến em mà khóc thì mẹ em sẽ không đánh em một trận mới lạ.”
Vừa nói còn vừa trịnh trọng gật đầu, chỉ sợ anh sẽ không tin.
Không muốn tiếp tục đề tài này, Khương Như Vũ vội vàng lấy tài liệu ôn tập và bài thi trong khoảng thời gian này bày ra trên mặt bàn: “Đừng nói nhiều như vậy nữa, chúng ta lập tức ôn tập thôi.”
Dựa theo ngày tháng kiểm tra và dạng sắp xếp tài liệu ôn tập, trên bìa sách còn có bút tích ghi chép lộn xộn của cô.
Phó Ý sờ sờ cằm, dường như suy nghĩ điều gì đó nhìn chằm chằm cô gái đang miệt mài giải đề.
Bình thường không thấy người này hăng hái học Toán như vậy, sao hôm nay thái độ đột nhiên khác thường như thế?
Hay là kỳ thi đại học sắp đến nên trong lòng sốt ruột lo lắng?
Ánh mắt Phó Ý không hề cố kỵ trực tiếp dừng hẳn trên người cô, dù cách nhau một cái bàn Khương Như Vũ vẫn cảm nhận được.
Không bao lâu sau, cô bắt đầu phân tâm.
Người này tại sao nhìn chằm chằm cô thế?
Không thể nghịch điện thoại sao?
Xem đề hay bài thi cũng không được sao?
Sao vẫn còn chưa dừng lại???
Cô không nhịn được, hít sâu một hơi hỏi anh: “Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm như vậy được không?”
Khương Như Vũ không ngẩng đầu, đầu tiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, tiếp theo có thể cảm nhận ánh mắt nhìn mình đã biến mất.
Phó Ý không nhìn cô nữa, còn cô vì bước nhạc đệm này mà không cách nào bình tâm lại.
Một lát sau không biết có phải nhìn ra cô không tập trung hay không Phó ý dừng động tác quay bút, thong thả hỏi cô: “Em dự định thi trường đại học nào?”
Khương Như Vũ gần như bật thốt ra khỏi miệng cái tên “Đại học Lâm Giang”
Cũng may là cô kịp dừng lại, nắm chặt bút trong tay viết viết lên giấy nháp, thuận miệng nói ra một trường: “Ừm… Đại học Tấn Tây.”
Cô đột nhiên không muốn nói cho Phó Ý biết bản thân quyết định thi đại