Chương 22. “Tiểu Vũ, nên giảm cân rồi.”
Tiệc cảm ơn thầy cô này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của đám học sinh đã cùng nhau làm bạn vượt qua những năm cấp 3.
Bọn họ đại khái cũng biết điều đó, dưới tác dụng của cồn, có bắt tay giảng hòa, có mượn rượu tăng thêm dũng cảm đi tỏ tình, thậm chí còn có bạn mặc kệ là ai cứ bắt được người là ôm lấy khóc rống.
Cảm xúc của Khương Như Vũ vốn không sâu sắc như vậy, kết quả bị bầu không khí bi thương ảnh hưởng, cô cũng không nhịn được đỏ hồng vành mắt.
Cô ngồi trên ghế sofa, ôm lấy chai bia, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không bao lâu sau, bạn ngồi cùng bàn cấp 3 của cô ôm bạn học khác khóc xong, sờ đến bên người cô, ôm lấy bả vai Khương Như Vũ bắt đầu gào khóc.
Ngay lập tức nước mắt rơi xuống, một tay Khương Như Vũ lấy khăn giấy lau nước mắt, một tay vỗ nhẹ vai bạn cùng bàn: “Không có gì… cậu có thể hẹn tớ đi chơi bất cứ lúc nào, dù sao cũng không phải là lần cuối cùng gặp mặt…”
Thực tế cô cũng rất buồn nên không biết phải an ủi bạn thế nào, nhưng bây giờ nhìn lại, bạn cùng bàn của cô thật sự quá yếu đuối, cô đành phải gắng sức kìm nén tiếng nghẹn ngào của bản thân nhỏ nhất có thể.
“Em gái Vũ, mình thật sự rất khổ sở hu hu hu…” Bạn cùng bàn bỗng xoay người ôm chặt lấy eo của cô, cọ cọ đầu vào bên eo cô cọ đến mức sắp hỏng luôn cái eo rồi.
“Đừng khóc nữa.” Khương Như Vũ sờ sờ đầu cô ấy: “Hôm nay vui vẻ như vậy…”
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, tâm tình bạn cùng bàn sụp đổ trực tiếp bùng nổ: “Tại sao… Mình thích cậu ấy suốt ba năm rồi… Bây giờ cũng tốt nghiệp rồi!!! Tại sao còn không chịu tiếp nhận tình cảm của mình hu hu hu Lâm Vũ tên cặn bã… xấu xa!!!”
Khương Như Vũ: “...”
Cảm xúc bi thương khó khăn lắm mới tích tụ được biến mất hầu như không còn.
Khương Như Vũ máy móc lau khô nước mắt còn sót lại trên mặt, dần dần thu lại biểu cảm dư thừa, theo bản năng tăng thêm lực vỗ vỗ vai cô ấy, lời an ủi cực kỳ có lệ: “Ừm, tên cặn bã, đừng ở bên cậu ta, lên đại học tìm một người tốt hơn cậu ta, cho cậu ta tức chết.”
“Cậu nói đúng tớ muốn tìm một người tốt hơn đẹp trai hơn, cho cậu ta chức chết hu hu hu!!!”
Sắc mặt Khương Như Vũ không đổi vỗ vỗ lưng bạn cùng bàn, ý bảo sắp không nhịn được nữa rồi: “Tớ muốn đi toilet.”
Tăng hai tiệc cảm ơn thầy cô không thể chơi suốt đêm như lời nói lúc trước.
Tình cảnh lúc rời đi có chút thê thảm, phần lớn các bạn tỉnh táo đều có trách nhiệm đưa người say khướt không biết gì về nhà.
Khương Như Vũ may mắn đến lượt cô thì vừa vặn sắp xếp xong, có thể ung dung thoải mái một mình về nhà.
Trước khi rời đi, cô đứng trước cửa KTV đợi xe taxi, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt vào trong nhìn một cái.
Ở giữa KTV là quầy lễ tân tiếp đón khách, có hai cửa đi ở hai bên trái phải, thường xuyên có người phục vụ đi qua.
Điều tiếc nuối là mãi cho đến khi cô phải lên xe cũng không nhìn thấy Phó Ý đi từ bên trong ra.
Cô cũng không nghĩ tới, lần này lại là lần cuối cùng hai người gặp mặt trong suốt thời gian nghỉ.
Thời điểm cuối tháng 6, điểm thi đại học được công bố.
Vào 12 giờ trưa, Khương Như Vũ đúng giờ mở trang tra điểm, làm mới trang nhiều lần, nhập dữ liệu rồi lại làm mới.
Lúc này thí sinh thi đại học toàn tỉnh đều lên tra điểm, chưa được mấy phút trang tra điểm liền sập.
Hôm nay vợ chồng Khương Vân Trí đều không ở nhà, cô không có tâm tư làm việc khác, tùy tiện chọn một phần giao hàng tận nhà sau đó chưa từ bỏ ý định làm mới trang tra điểm.
Trải qua đủ loại thi thử, mới đầu trước khi xem điểm đều sẽ vô cùng khẩn trương, lâu dần cũng thành thói quen; ban đầu cho là bản thân đã bất khả chiến bại, không nghĩ tới đến ngày hôm nay cảm xúc vẫn giống y hệt như lần công bố điểm thi thử đầu tiên.
Hồi hộp đến mức không thể thở nổi, trong đầu toàn là điểm số.
Từ 12 giờ trưa đến tận hơn 1 giờ, cuối cùng cô cũng tóm được kẽ hở để chen chân vào tra điểm.
Cùng lúc đó số người đăng nhập vào trang này quá nhiều, tốc độ mạng chậm hơn ngày thường mấy lần, Khương Như Vũ nhìn vào khoảng trống đang chạy ở thanh tiến trình để chuyển sang trang khác, lòng như lửa đốt.
Thanh tiến trình di chuyển chậm chạp về phía trước, không biết qua bao lâu, website cũng chuyển trang.
Cô nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, khoanh chân nhìn chăm chú vào màn hình di động, cho đến khi mấy chữ số đột nhiên xuất hiện trước mắt…
Khương Như Vũ trước tiên là sửng sốt, trợn to hai mắt, không dám tin đến mức hít một hơi khí lạnh, sau đó che miệng lại bắt đầu không tiếng động thét chói tai.
Cái thành tích này, cái thành tích này thật sự tốt hơn rất rất nhiều so với dự đoán của cô!
Đặc biệt là môn Toán, không thừa không thiếu, vừa đủ thi được 120 điểm!
Cô Khương Như Vũ là đồ khuyết tật Toán học, đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ về điểm số, bây giờ ván đã đóng thuyền ghi trên bảng điểm của cô!
Cô hết lần này đến lần khác nhìn ngắm bảng điểm của mình nhiều lần, tiếp đó mới run tay gửi tin nhắn cho Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí.
Sau khi gửi xong tin nhắn cho bố mẹ, Khương Như Vũ ngồi yên trên giường mấy giây bỗng dưng ngã xuống giường lăn mấy vòng, cuối cùng úp mặt vào trong chăn cười.
Vì chuyện này vất vả nhiều năm như vậy, hóa ra đạt được kết quả tốt là một chuyện vô cùng vui vẻ như vậy.
Khương Như Vũ cũng gửi tin nhắn cho Phó Ý, là ảnh chụp màn hình điểm thi đại học của cô.
Còn đặc biệt dùng nét mực đỏ khoanh tròn điểm thi môn Toán.
Làm xong mọi việc, cô luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, suy nghĩ một lát quyết đoán mở mở app giao hàng tận nhà đặt nguyên con gà rán để tự khao bản thân.
Chờ cô xem chương trình giải trí và chậm rãi ăn gà từ 2 giờ chiều đến hơn 4 giờ chiều thì vợ chồng Khương Vân Trí cũng về tới nhà.
Việc đầu tiên Khương Vân Trí làm khi về đến nhà là tặng Khương Như Vũ một con gấu bông rất to, tiếp đó ôm cô vào trong ngực khen ngợi cô đầy cường điệu.
Ngược lại Lâm Xảo Nghiên nhìn túi gói hàng trên bàn, khẽ cười nói: “Xem ra chúng ta không cần mời nó ăn cơm nữa, lão Khương ông xem trên bàn là cái gì?”
Nghe tiếng Khương Vân Trí nhìn lại, trong hộp giấy chồng chất xương cũng rác y như ngọn núi nhỏ.
“...” Khương Vân Trí do dự một lúc, giơ hai tay lên vòng qua eo cô, bế cô lên…
“Tiểu Vũ, nên giảm cân rồi.” Ông thở dài: “Bố vừa mới lắc lư suýt ngã, cảm thấy con sắp lên 120 cân* rồi.”
*1 cân bên Trung Quốc bằng 0,5 kg ở Việt Nam.
Khương Như Vũ: “???”
Có ai vừa ăn xong một con gà mà cân nặng liền có