Chương 31. “Em thích Kiều Sâm?”
Mặc dù trong lòng biết được phần nói giỡn chiếm đa số nhưng có lẽ trong 20 năm cuộc đời kim quang lấp lánh của Phó Ý, đây là lần đầu tiên nghe được lời nói ví mình tương tự như phụ kiện đính kèm.
Phó Ý đường đường là Tiểu Bá Vương* của nhà họ Phó, kiêu ngạo ngang ngược cầm tiền ăn chơi phóng túng khắp Lâm Giang, từ nhỏ đến lớn là tiêu điểm trong mắt mọi người, cuộc đời sống vô cùng tùy ý, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ theo đuổi anh.
*Chỉ những người thô bạo ngang ngược, hay làm điều xấu.
Lời này nói không hề quá chút nào, trước khi Phó Tỉ chạy đi mở quán cà phê, Phó Ý là một trong đám con cháu nhà giàu đời thứ hai ăn chơi điên cuồng nhất giới thượng lưu.
Tất nhiên, kể từ khi sinh viên vừa có tài vừa có đức lại tốt nghiệp xuất sắc Ivy League Phó Tỉ về nước, làm kinh doanh chưa đến nửa năm lại không kiềm chế được bản thân một lòng hướng về cõi Phật cùng thật tâm muốn thấu rõ sự đời, nên Phó Ý bị ông cụ trong nhà ép buộc vào khuôn khổ, từ đó mất tiền để đi quậy phá.
Đua xe uống rượu hút thuốc đánh nhau, tất cả thói quen xấu của đám con cháu nhà giàu đời thứ hai nên có đều có trên người ác bá Phó Ý, sau khi bị ông cụ dùng thủ đoạn không phải người quản chế gần một năm, lại thêm từ đó khiêm tốn làm người còn thay da đổi thịt thi đỗ Lâm Đại.
Nếu không vì Kiều Sâm… bây giờ Phó Ý đã đồng ý với sắp xếp của ông cụ ngoan ngoãn ra nước ngoài học Kinh doanh rồi.
Nhưng dù toàn thân Phó Ý từ trên xuống dưới đã bớt chơi bời thì cảm giác cực kỳ ưu việt và sự tự tôn nhiều năm dưỡng thành vẫn tồn tại trong xương tủy như cũ.
[Em thích Kiều Sâm?]
Trong lòng tràn đầy cảm xúc khó nói thành lời, hai chân Phó Ý gác lên bàn, giọng hát lạc điệu trong phòng bao truyền vào tai, càng nghe càng khiến người ta khó chịu.
Anh nhíu chặt lông mày, rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình khóa điện thoại, một tấc không rời.
Hút được nửa điếu thuốc, điện thoại rung liên tục mấy cái.
[Đàn anh Kiều Sâm dáng vẻ vừa đẹp trai, tính cách cũng tốt, có cô gái nào không thích chứ.]
[Vậy anh có biết đàn anh Kiều Sâm có bạn gái hay chưa không?]
[Hoặc là có người mình thích chưa?]
Giọng điệu và câu hỏi cực kỳ vô tội.
Nhưng lại khiến cho cảm giác bực bội và không thoải mái trong lòng anh từ từ tăng lên.
Ánh đèn đa dạng màu sắc tô điểm thêm cho bầu không khí, từng vòng chiếu lên mặt Phó Ý.
Không biết ở trong phòng bao ai dùng giọng hát gào khóc thảm thiết phóng đại đau thương của bản thân, tiếng sau còn cao hơn tiếng trước.
Người tôi yêu nhất lại là người tổn thương tôi sâu nhất.
Tại sao em lại yêu người khác sau lưng tôi.
Ánh mắt cô gái ngây thơ nhưng cất giấu cây kim vô tình.
Đời người ngắn ngủi mơ hồ nhưng lại tham vọng vĩnh cửu.
…
Kiều Sâm ngồi bên cạnh anh ‘huh huh’ lắc đầu: “Cậu nói xem cái thằng Nhậm Tuấn này có phải bị người ta đội nón xanh rồi không? Cả một buổi tối đều gào thét hát tình ca đau khổ.”
Cậu ta vừa dứt lời lại có một tin nhắn Wechat được gửi đến.
[Đàn anh Phó, anh có thể đừng nói cho đàn anh Kiều Sâm biết chuyện em hỏi tối nay không?]
Hình như mang theo chút thẹn thùng, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi coi anh như anh em tốt.
‘Ầm’ một tiếng.
Lửa giận nhanh chóng từ lồng ngực xông lên trán, lại giống như tàu lượn siêu tốc lao thẳng xuống lòng bàn chân, khiến cả người anh tràn ngập tức giận.
Những suy nghĩ kỳ lạ mà dằn vặt lòng người không ngừng khuếch trương lớn dần trong đầu, cuối cùng hòa vào nhau phá hủy lý trí vất vả lắm mới tôi luyện được mấy năm gần đây của anh.
Một tiếng vang đinh tai nhức óc từ trong góc sofa truyền tới, kèm theo đó là tiếng két két như chập điện.
Tất cả mọi người trong phòng 5-8 bị dọa sợ hết hồn, sau khi thấy rõ ai là người đang nổi giận, trong nháy mắt gần như khó khăn nuốt xuống mấy câu chửi bậy, ấn dừng nhạc đệm.
“Anh Ý, ý anh là…”
“Hát hát cmm.” Lời còn chưa dứt, người đàn ông mặt mày tràn đầy u ám tàn bạo cười lạnh một tiếng, cầm theo điếu thuốc rời khỏi phòng bao.
Vào giờ khắc này bầu không khí dường như yên tĩnh lạ thường.
Nhậm Tuấn máy móc quay đầu nhìn cánh cửa đập ầm một tiếng rung trời, ngơ ngác hỏi: “Anh Sâm, có phải em làm gì chọc tới anh ấy không?”
Kiều Sâm nhớ lại ban nãy, chỉ nhớ rõ từ lúc đi vào phòng bao Phó Ý luôn nhìn chằm chằm điện thoại, cũng có hơi mù mịt: “Chưa từng nghe nói cậu ta bị đội nón xanh mà?”
Phòng bao lớn như vậy yên lặng trong chốc lát, chợt có người nở nụ cười lúng túng lên tiếng giải vây: “Anh Ý của chúng ta là người chính trực, cậu xem xem cậu mới hát bài của ai?”
…
Once cách Lâm Đại không xa.
Phó Ý không bắt xe, dọc theo đường cái đi lên lề đường trên cầu lớn Lâm Giang.
Đêm khuya thanh vắng, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống nước sông, có thể thấy rõ không một gợn sóng giữa mặt nước tối đen.
Trái tim anh cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
Từ khi mới bắt đầu, Wechat liền không nhận được tin nhắn của cô.
Ánh sáng không ngừng quét qua bên người, anh nhìn Lâm Giang bình yên, đầu óc dần rõ ràng.
Có lẽ khi đêm khuya vắng người, cách nghĩ và các chi tiết nhỏ bình thường khó nhận ra đều dễ dàng thông suốt.
Phó Ý nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Khương Như Vũ nhảy trong tiệm cà phê của Phó Tỉ, lúc đó chỉ thoáng nhìn cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn có thể giữ thái độ vui sướng tán thưởng kỹ thuật nhảy của cô, giờ đây nhớ lại khi đó chỉ cảm thấy phiền muộn.
Áo ngắn quần cũng ngắn, động tác cũng cực kỳ quyến rũ tán tỉnh người khác.
Trực tiếp khiến anh muốn dùng thảm lông dài bọc chặt làn da bị lộ ra ngoài của cô lại.
Tiếp đó là khi cô theo đuổi ước mơ gặp khó khăn, ngồi xe buýt hơn một tiếng đến Lâm Đại tìm mình.
Cô mặc đồng phục học sinh, trên mặt