Chương 32. “Sao không chú ý như vậy? Hả?”
Nếu thời gian có thể đảo ngược.
Khương Như Vũ thật sự rất muốn quay lại quá khứ đánh chết cái miệng không biết lựa lời của mình.
Cứ coi như nói là mình có cách theo đuổi Kiều Sâm, hoặc là thẳng thắn thừa nhận mình thích Phó Ý.
Cũng sẽ không lưu lạc đến cục diện này.
Điện thoại đã cúp từ lâu, Khương Như Vũ ngồi xổm cạnh thùng đồ của bạn cùng phòng, nhìn tin nhắn trong khung trò chuyện, một lời khó nói.
Thời gian ghi trên màn hình là 9 rưỡi sáng mai.
Vừa mới đây, khi điện thoại còn chưa ngắt, Phó Ý trình bày với cô một lượt kế hoạch giảng dạy của mình.
Đầu tiên là hẹn người mình thích ăn sáng, nếu như người ta không rảnh thì đến đưa bữa sáng.
Nhưng mà sáng mai có thời gian rảnh để dạy cô, cho nên sáng ngày mai cô phải cùng anh đi ăn sáng.
Logic này của Phó Ý thật kỳ lạ, cô cũng chẳng hiểu nổi.
Thế nhưng.
Có ai dạy người ta theo đuổi người khác mà tự mình trải nghiệm trước không???
Anh định dạy cô thế nào?
Tay nắm tay đút bữa sáng cho cô sao?
Người đàn ông này có độc* sao???
*Có nghĩa tương đương từ toxic trên mạng xã hội, chỉ những người chuyên gieo rắc những thứ tiêu cực cho người khác.
Cô đột nhiên cảm thấy trước mặt choáng váng.
Sáng sớm ngày mai, cô phải cùng ăn sáng với người mình thích.
Hạnh phúc biết bao, vui vẻ biết bao.
Người đàn ông cô thích còn muốn tận tay chỉ dạy cô làm thế nào để theo đuổi anh em của mình nữa.
Thử hỏi có người nào đi thầm mến người ta mà được hưởng đãi ngộ này?
Còn có ai.
Còn! Có!! Ai!!!
Trước khi ngủ cô gọi cho Phó Ý một tin nhắn Wechat.
[Đàn anh Phó, vậy ngày mai anh sẽ gọi cả đàn anh Kiều Sâm đi cùng sao?]
Giọng điệu Phó Ý trả lời cô như chuyện đương nhiên.
[Tôi dạy em theo đuổi Kiều Sâm, còn phải dạy ngay trước mặt cậu ta sao?]
Có tin nhắn này, đối với cuộc sống sau này của mình, Khương Như Vũ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Có cái gì có thể khiến con người rơi lệ hơn chuyện người đàn ông mình thích ân cần chỉ dạy mình theo đuổi người khác?
Không có.
Sao mà có khả năng tồn tại chứ!!!
Khương Như Vũ nhìn chằm chằm trần nhà tối đen hồi lâu, sau đó lấy chăn trùm lên đầu, không tiếng động kêu lên.
Cô thật sự, quá thê thảm.
Quá! Thê!! Thảm!!!
Đêm đó, Khương Như Vũ mất ngủ.
Vừa nhắm mắt, đủ kiểu tình huống có thể xuất hiện vào ngày mai hiện lên trong đầu.
Vất vả lắm mới có thể ngủ thiếp đi, còn gặp một đêm ác mộng.
Trong mơ, Phó Ý ấn đầu cô, ép cô hôn môi Kiều Sâm.
Trong miệng còn lải nhải đủ điều.
“Cho em khẩu thị tâm phi.”
“Cho em giấu giấu diếm diếm.”
“Đây chính là kết quả của việc em không hề nói thích tôi.”
Cô tròn mắt nhìn Kiều Sâm mím môi cười càng lúc càng sát tới trước mặt cô, càng hoảng loạn càng sát đến.
Cuối cùng trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, khẽ liếm mút, cạy mở hàm răng, xông tới càn quét.
Khương Như Vũ khó tin cô lại bị ép hôn một người mình không thích, ánh mắt kinh ngạc luống cuống ngước lên…
Hơi thở người đàn ông nặng nề phả lên mặt cô, đuôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười thành công đạt được ý đồ xấu.
Khương Như Vũ bừng tỉnh.
Giấc mộng này quá chân thực, chân thực đến mức khi cô tỉnh lại, thậm chí còn theo bản năng xoa nhẹ lên cánh môi mình.
Lành lạnh, là nhiệt độ điều hòa phả xuống.
Lúc này cô mới từ trong mộng tỉnh ra.
Hóa ra tất cả đều là mơ.
Chỉ là giấc mơ này… sao giống như mộng xuân vậy.
Sau khi lặng người ngồi trên giường một lúc lâu, lấy di động ra xem thời gian, 7 phút nữa đồng hồ báo thức sẽ vang.
Khương Như Vũ dứt khoát tắt báo thức, rời giường đánh răng rửa mặt.
Hôm nay lớp cô chỉ có một tiết, 10 giờ 20 phút mới bắt đầu vào lớp.
Khương Như Vũ không biết Phó Ý nắm được thời khóa biểu của cô từ nơi nào, lại có thể chuẩn xác không sai một giây nói ra thời gian hẹn ăn sáng là 9 giờ 30 phút.
Đánh răng rửa mặt xong, cô ngắm gương mặt tiều tụy trong gương, quầng thâm mắt sắp lan đến tận cằm rồi, thở dài, chấp nhận số phận ngồi xuống bàn trang điểm.
Đợi đến khi Khương Như Vũ chuẩn bị gần như ổn rồi, Lương Hi và hai người bạn khác mới chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.
Thấy cô đã sắm sửa gọn gàng sạch sẽ cho mình, còn trang điểm xong rồi, Lương Hi tỉnh ngủ trong nháy mắt: “Vũ Vũ, hôm nay muốn ra ngoài quyến rũ ai đây?”
“Quyến rũ Kiều Sâm.” Khương Như Vũ rầu rĩ không vui đáp.
“Vợ chồng bạn bè không thể động vào, biết không?” Lương Hi tiến lên vỗ vào gáy cô một cái không nặng không nhẹ: “Cậu thành thật một chút cho mình.”
“Kiều Sâm là của cậu khi nào thế?”
Nghe vậy, Lương Hi khẽ cười một tiếng: “Sớm muộn gì cũng là của mình.”
Thời gian sắp tới, Khương Như Vũ đứng lên, đến gương đặt ở ký túc xá của bọn họ quan sát bản thân một vòng, sau khi thấy không có gì không thích hợp liền cầm balo ra khỏi phòng.
Khi đi dọc theo cầu thang đi xuống đến bậc cuối, có bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa ký túc xá nữ, đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người.
Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, lúc cô đến gần, như có thần giao cách cảm ngẩng đầu lên, không hẹn mà gặp đối diện với ánh mắt của cô, gật đầu chào hỏi.
Mọi người đi lại ở ký túc xá thi thoảng phóng ánh mắt kinh ngạc hâm mộ tới, Khương Như Vũ chạy chậm đến cạnh anh: “Sao anh còn đợi em ở dưới ký túc? Không phải đã nói gặp mặt ở căng tin sao?”
“Đây không phải là anh trai muốn dạy dỗ em thật tốt sao?” Phó Ý xoa xoa đầu cô: “Làm gì có ai theo đuổi người ta mà lại không đi đón người ta đâu?”
“Vậy anh làm mẫu cũng khá thành công đấy.” Khương Như Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Trên đường đến quán ăn sáng, lại chạm mặt không ít bạn bè của Phó Ý.
“Anh Ý!”
“Chào anh Ý!”
Một đám nam sinh giống như đứa trẻ lên tiếng chào hỏi Phó Ý như chào hỏi người lớn trong nhà.
Sau đó còn đụng phải Kiều Sâm.
Trông thấy hai người, Kiều Sâm chỉ khẽ cười, lên tiếng chào hỏi Khương Như Vũ và Phó Ý.
Ngược lại Khương Như Vũ lúng túng muốn chết, sắp đến mức cắm đầu xuống đất mà đi rồi.
Cô vốn cho rằng Phó Ý sẽ đưa cô đến căng tin trường, dù sao ở đó cũng thuận tiện, một phần cháo thịt nạc trứng muối chỉ 2 tệ.
Không nghĩ tới cuối cùng Phó Ý lại đưa cô đến một quán chuyên làm phở cuốn trong trường.
Cửa hàng này mở rất nhiều chi nhánh ngoài trường, Khương Như Vũ cũng khá thích ăn ở đây, trước đây lúc ở nhà cũng thường xuyên gọi đồ ăn quán này giao đến nhà.
Chỉ là có hơi đắt, một phần phở cuốn tôm viên xá xíu thêm một ly nước cam hết 21 tệ.
Bọn họ ngồi vào bàn không có thực đơn, Phó Ý nhìn bốn phía, đến quầy lấy hai tờ thực đơn.
Từ đầu đến cuối Khương Như Vũ chỉ nhìn xung quanh, đầu não vừa chuyển động vừa nghĩ, trước đây khi gọi đồ về sao không