Chương 53. “Con không thích người làm kinh doanh.”
“Một cậu con trai, nhìn qua xấp xỉ tuổi Tiểu Hòe, trông rất đẹp trai.” Bà nội Khương cười híp mắt nói: “Là bạn trai của Tiểu Vũ hay là bạn trai mà Tiểu Hòe muốn giới thiệu cho Tiểu Vũ?”
Miếng bánh mì của Khương Như Vũ nghẹn ở cổ họng: “Sao mọi người suốt ngày đều quan tâm chuyện chung thân đại sự của con thế? Con mới lớn bao nhiêu đâu…”
Nói xong liền mở di động, quả nhiên nhìn thấy một cuộc gọi chưa nhận và một tin nhắn Wechat chưa đọc.
Không vội vàng trả lời Phó Ý, cô đá Khương Như Hòe một cước, ra hiệu anh nhìn Wechat.
Mới sáng sớm Khương Như Hòe đã trúng một cước, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xem tin nhắn.
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Giúp một chuyện.]
Buzz rung một tiếng.
[Con trai ngốc của nhà địa chủ: Cầu xin anh.]
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Anh ơi anh quá đẹp trai rồi dáng người lại đẹp tính cách cũng tốt hu hu hu bạn trai em mà so sánh với anh chỉ là đống cặn bã dáng người tính tình cũng kém dáng dấp lại còn xấu!!!]
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Nếu không phải chúng ta là loạn luân, em nhất một cước đạp bay anh ấy theo đuổi anh!!!]
Khương Như Hòe ấn nhẹ vài cái, cất điện thoại, đứng lên nói: “Là bạn của cháu tới tìm cháu, bà nội, cháu ra ngoài trước đây.”
Kỳ thực Phó Ý đợi cũng không lâu, khoảng gần nửa tiếng.
Thậm chí nhìn thấy Khương Như Hòe ra tìm anh trước thì tâm tình cũng rất tốt rất bình tĩnh.
Cho đến khi Khương Như Hòe nhiệt tình chào đón anh, gọi anh tiếng ‘em rể’ ngọt ngấy.
Sau đó lấy di động ra, mở Wechat.
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Anh ơi anh quá đẹp trai rồi dáng người lại đẹp tính cách cũng tốt hu hu hu bạn trai em mà so sánh với anh chỉ là đống cặn bã dáng người tính tình cũng kém dáng dấp lại còn xấu!!!]
[Chủ nợ đầu thai làm em gái tôi: Nếu không phải chúng ta là loạn luân, em nhất một cước đạp bay anh ấy theo đuổi anh!!!]
Lông mày Phó Ý rung nhẹ.
Tâm tình vui vẻ nhanh chóng thu về: “Anh họ, anh xem xem dẫn em đi đâu để đợi chủ nợ của anh?”
Trong lòng Khương Như Hòe hết sức vui sướng: “Tùy tiện tìm một quán cà phê đi.”
Khương Như Vũ ở nhà chậm rãi ăn xong bữa sáng, thay một bộ quần áo khác còn tỉ mỉ trang điểm rồi mới ra ngoài.
Đợi khi cô đến quán cà phê Khương Như Hòe gửi định vị thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Bạn trai và anh trai của cô ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, xung quanh bật ca khúc tiếng Pháp êm dịu và lãng mạn, nhưng càng đệm thêm cho bầu không khí này sự quỷ dị và âm u.
Khương Như Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi bên cạnh Phó Ý, dừng hai giây, hướng về người đối diện nói: “Khương Như Hòe, anh có thể đi rồi.”
Cô cho rằng nói thế nào thì Khương Như Hòe khi thật sự muốn rời đi cũng sẽ trào phúng cô vài câu.
Không thể tin được lại là Khương Như Hòe lại có thể gật đầu ngoan ngoãn rời đi.
Khương Như Hòe đi rồi, Khương Như Vũ ngồi vào vị trí ban đầu của anh ấy.
Cô không nghĩ tới hóa ra tối qua Phó Ý cố tình, hiện giờ cười đến mức mặt mày đều cong lên: “Anh ăn sáng chưa?”
Phó Ý nâng cằm, hướng về phần bánh sừng bò trên bàn ra hiệu.
“Tối qua em còn cho rằng đã phát hiện ra anh thuộc kiểu thẳng nam.” Cô uống một ngụm cà phê của Phó Ý, flat white, vị đắng trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, đắng đến mắc khiến cô không nhịn được líu lưỡi: “Cái này của anh cũng quá đắng rồi đấy, em phải đi chọn một ly khác.”
Khương Như Vũ đi đến trước quầy gọi đồ chọn một ly caramel macchiato, lấy hóa đơn trở lại mới từ từ nhận thấy vẻ mặt Phó Ý không đúng lắm.
“Anh sao thế?” Cô vươn tay chọc chọc vào má anh: “Làm gì mà trưng bộ mặt buồn bực như bị người khác bắt nạt vậy? Khương Như Hòe lại ức hiếp anh hả?”
Phó Ý nghe vậy ngước mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Không, cậu ta không có gan ức hiệp anh.”
“Vậy bộ dạng anh như này là thế nào?” Khương Như Vũ không hiểu vì sao.
Khuôn mặt cô ngây thơ, vì yêu cầu tốc độ nên trang điểm nhẹ, không kẻ mắt, nhìn qua giống như đóa hoa trong nhà kính không rành thế sự vừa mới vào đời, cố ý dẫn bạn cắn câu còn muốn làm bộ oan ức tố cáo: “Sao anh có thể nghĩ xấu về em như thế?”
Đột nhiên không hiểu Phó Ý làm sao mà bật cười.
Trước biểu cảm bị dồn ép đến mơ hồ của Khương Như Vũ, anh uống một ngụm cà phê nhuận giọng, sau đó mới như cười như không nói mở miệng nói rõ từng chữ: “Bạn trai em tính tình kém lại không có vóc dáng, bộ dáng còn xấu?”
Khương Như Vũ chợt ngồi thẳng, sống lưng cứng ngắc.
“Nếu không bận tâm đến loạn luân đã sớm một cước đá bay anh theo đuổi Khương Như Hòe.”
Khương Như Vũ: “...”
Anh cười lạnh nói: “Lá gan của em cũng lớn nhỉ?”
“...” Cô cười gượng hai tiếng: “Chẳng phải là vì em muốn anh ấy giúp em đón anh thôi sao…”
“?” Phó Ý mặt không đổi sắc: “Là bạn trai chính thức của em, anh còn không có tư cách gặp người nhà em?”
“Có hơi sớm quá, hơn nữa bây giờ chúng ta mới yêu đến tháng thứ ba.” Cô cười phụ họa: “Hiện tại em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Nhìn qua Phó Ý không hài lòng lắm, nhưng cũng không quấn lấy chủ đề này không buông nữa, bắt đầu ăn sáng.
Những ngày đầu năm rất nhiều cửa hàng kinh doanh còn chưa mở cửa, hai người chỉ có thể chọn phim Tết để tiêu hao thời gian.
Bộ phim này lúc xem giới thiệu còn khá hài hước, không ngờ lúc thật sự xem thì lại nhàm chán như thế; sau khi xem được một nửa, Khương Như Vũ dựa vào vai Phó Ý ngủ thiếp đi, không thể cảm nhận được ‘hẹn hò ở rạp chiếu phim’ trong truyền thuyết.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều vốn định tìm một khu vui chơi để chơi một lát, kết quả khi thang máy xuống tới tầng hai ở trong trung tâm thương mại, khi liếc vào cửa hàng thời trang nữ, Khương Như Vũ bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Xảo Nghiên, bước chân dừng lại, chuyển hướng dẫn Phó Ý vào ngắm quần áo.
Phát hiện ra nơi Khương Như Vũ đưa mình vào khóe mắt Phó Ý giật giật: “Em muốn mua quần áo mới cho bà nội em sao?”
Cô vừa lấy ngắm nghía vừa lơ đãng đáp lại một câu.
Tốc độ của Khương Như Vũ rất nhanh, trong chốc lát đã chọn xong một bộ, trực tiếp đi đến quầy thanh toán trả tiền.
Phó Ý ở sau lưng cô, thấy cô trả tiền nhanh chóng, nhướng