Chương 54. Xong rồi, phỏng chừng cô sẽ bị mẹ chồng tương lai bắt chia tay.
Sáng sớm.
Khương Như Vũ thức dậy rất sớm, rửa mặt xong cũng không muốn ăn sáng, đóng cửa ngồi xếp bằng trên giường lướt điện thoại.
Thật sự rất buồn.
Biết rõ không có khả năng lắm nhưng chuyện như gạt bạn trai đi xem mắt đúng là có hơi thấp thỏm lo sợ.
Tuy rằng cô không nói, Phó Ý nhất định sẽ không biết.
Nhưng trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với anh.
Cô nhăn mặt, suy nghĩ ngoài trừ hạ sách biến bản thân thành như thế kia rồi chắc chắn bị Lâm Xảo Nghiên giữ lại đánh cho một trận thì còn có biện pháp nào khác không.
Làm ổ trên giường đến tận mười giờ cuối cùng có người tới gọi cô rời giường.
Cửa phòng vang lên tiếng đập bùm bùm, Khương Như Vũ liếc mắt, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết lần này tuyệt đối là Khương Như Hòe.
‘Cạch’ một tiếng mở cửa phòng ra: “Khương Như Hòe anh có bệnh hả?”
Khương Như Hòe chỉ mặc quần short, cánh tay để trần, ngay cả mắt cũng chưa mở ra, hàm răng rõ ràng đang run còn có tràn đầy tinh thần rống vào mặt cô: “Bác gái bảo anh nhất định mười giờ phải gọi em dậy, đừng lắm mồm nữa, nhanh chóng thay quần áo rồi cút ra ngoài xem mắt cho ông đây!”
Câu này vừa nói xong, anh vội quay về phòng chui vào chăn tiếp tục ngủ đông, ngay cả cửa cũng không thèm đóng.
Khương Như Vũ: “...”
Thật đúng là cầm trái tim cô đi đập nát mà.
Chậm rì rì lắc lư xuống lầu ăn sáng, trên bàn là bánh bao đã được dùng đồ giữ nhiệt bảo quản tốt, cả nhà không một bóng người, không biết có phải là Khương Vân Trí đưa tất cả mọi người ra ngoài chơi hay không.
Cô rót cho mình một ly sữa tươi, sau khi ăn xong bánh bao lại lên lầu thay quần áo và trang điểm.
Tranh thủ lúc trang điểm, cô dành chút thời gian gửi tin nhắn Wechat cho Phó Ý.
[Bạn trai, anh đã dậy chưa?]
Phó Ý trả lời rất nhanh: [Dậy rồi.]
[Hôm nay anh định làm gì, em xem thử buổi chiều có thể chạy ra ngoài tìm anh chơi hay không?]
Ngược lại với lần trước, lần này hơn 2-3 phút sau Phó Ý mới trả lời cô.
[Chắc là sẽ cùng bạn bè ra ngoài thôi, khoảng tầm chiều em lại hỏi anh.]
[Chú vịt vàng nhảy múa.jpg]
Cô vẫn chưa bao giờ hoài nghi lời Phó Ý nói, kết thúc cuộc nói chuyện lại sửa sang một hồi, Khương Như Vũ nhìn thời gian cũng gần đến rồi, nhanh chóng hoàn thành, gọi xe đến địa điểm Lâm Xảo Nghiên nói với cô.
Địa điểm đã định là một nhà hàng cơm Tây mà gia đình cô thường đến.
Bên ngoài nhìn qua cũng không cao cấp nhiều lắm, chỉ là một tòa nhà lớn bình thường; tiến vào bên trong, bàn dài những bức tranh nổi tiếng, màn che màu trắng thuần phối với mái vòm điêu khắc theo phong cách châu Âu, có nghệ sĩ chuyên môn đánh một khúc nhạc piano.
Sau khi báo họ tên xong, có bồi bàn dẫn cô vào phòng riêng Lâm Xảo Nghiên đã đặt trước.
Người còn chưa tới, sau khi ngồi xuống cô gửi tin nhắn định vị cho Lâm Xảo Nghiên, tín hiệu sóng bên này không tốt lắm, Khương Như Vũ kết nối wifi thuận tay mở game ra chơi.
Một ván game hơn 20 phút, chơi đến gần lúc kết thúc thì cô nhận được Wechat của Lâm Xảo Nghiên, nói rằng bọn họ đến rồi.
Khoảng chừng không quá năm phút đồng hồ, có người tới gõ cửa.
Đầu tiên là một người phụ nữ xa lạ tiến vào, theo phía sau là Lâm Xảo Nghiên, hai người đang nói chuyện khí thế ngất trời.
Nhưng mà bầu không khí cười nói vui vẻ vào giây phút thấy Khương Như Vũ hơi ngừng lại.
Một cô gái chưa đến 20 tuổi, trên người mặc một chiếc áo khoác da có lớp lông ở phần cổ màu hồng phấn, bên trong mặc chiếc áo ba lỗ màu vàng đất và áo len màu xanh lam đậm, sử dụng hiệu ứng má đỏ trên khuôn mặt nhìn giống như hệ quả của say rượu; trông thấy người đến, cô lễ phép đứng dậy chào hỏi, lộ ra quần ống loe màu xanh lá cây in mấy đóa hoa đủ loại màu sắc, ngoan ngoãn khéo léo nói một câu ‘Cháu chào dì’, lại nói thêm một câu “Chào mẹ ạ’.
Lâm Xảo Nghiên sửng sốt tại chỗ, sắc mặt choáng váng, mãi cho đến khi đen như nước mực mới lạnh giọng nói: “Khương Như Vũ, con đang làm cái gì thế? Con mặc toàn rác lên người phải không?”
Trong lòng Khương Như Vũ hoảng sợ một phen, bị Lâm Xảo Nghiên dạy đỗ từ bé đến lớn, cô vô thức run rẩy; nhưng nghĩ đến Phó Ý, cô ép buộc bản thân phải ưỡn ngực, giả làm bộ dạng mờ mịt: “Mẹ đang nói gì vậy? Bình thường con cũng ăn mặc như vậy mà, mẹ còn khen con xinh đẹp đấy!”
Lông mày nhíu chặt thành hình con bướm, mặt Lâm Xảo Nghiên nghiêm túc, lạnh lùng khiển trách cô: “Dù con không vừa ý với sự sắp xếp của mẹ, nhưng trong kiểu trường hợp này, cũng không thể tùy theo tính tình con mà làm bậy được. Con…”
Mắt thấy bà muốn nổi trận lôi đình, vị phu nhân bên này vội vã ngăn Lâm Xảo Nghiên lại, luôn miệng khuyên bảo: “Xảo Nghiên, chắc là trang điểm thịnh hành của giới trẻ chúng nó bây giờ… Tớ thấy có vẻ là xu hướng mới, hôm nay là ngày tốt như vậy, không cần thiết phải nổi giận…”
Vị phu nhân còn chưa nói hết câu, phía sau đột nhiên có người lười biếng gọi một tiếng ‘Mẹ’.
Cô vô thức ngoảnh lại, ngay lập tức hai mắt trừng lớn lộ vẻ không thể tin được, kinh ngạc đến mức ngay cả nói cũng không nên lời.
Khương Như Vũ tò mò nghiêng đầu quan sát.
Người cao khoảng 1m8, tóc dài đến bả vai, tóc mái ép thẳng đến một nửa mi tâm, đoạn sau giống như có một độ cong ngoằn ngoèo đi xuống, che đi một phần ba khuôn mặt và trong đó có một con mắt, trên đỉnh đầu còn được cắt thành kiểu đầu nấm; trên người khoác áo lông báo, trên cổ còn đeo một cái vòng xích vàng to rất khoa trương, tôn lên chiếc quần bó chân màu đen, tất màu lam phối với dép xỏ ngón, bên mép còn ngậm điếu thuốc.
Có lẽ là rất tự tin với phong cách ăn mặc của mình, anh đứng thẳng người tự mình lên tiếng chào mẹ, khi vừa định lên tiếng chào hỏi mẹ của đối tượng xem mắt, thì lời đến khóe miệng lại bị khuôn mặt quen thuộc nghẹn trở về.
Chuyển mắt lại trông thấy Khương Như Vũ ăn mặc trang điểm như bà già phía sau...
Phó Ý: “???”
Khương Như Vũ: “???”
“Phó, Phó Ý…???” Mẹ Phó bị dọa sợ đến đầu lưỡi cũng không thẳng nổi: “Sao lại là con? Phó Tỉ đâu?”
Tiếng ‘Phó Ý’ này giống như là thần chú giải huyệt, kéo Khương Như Vũ đang ở trong cú sốc