Ngoại truyện 12. Thế quái nào mà tôi với cô ta yêu nhau vậy?
Lúc Chu Cảnh Di trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng còn lại đã trở về, ngồi thành một vòng cắn hạt dưa tám chuyện.
Nghe tiếng đẩy cửa, một người trong số đó quay đầu lại nhìn, sau đó giống như nhìn thấy thú ăn kiến nào đó hung dữ ghê tởm lắm nhanh chóng quay đầu, hai người còn lại ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Cô đã sớm tập thành thói quen, làm như không có chuyện gì xảy ra quay về chỗ của mình, bắt đầu tẩy trang.
Giường ngủ của Chu Cảnh Di nằm ở một bên đường đi đến ban công, đối diện là giường của Tăng Duyệt; âm thanh bọn họ nói chuyện không vì cô đến mà đè thấp, giữa hai cái giường ngủ cách nhau cũng không xa, vì vậy chỗ ngồi của cô mơ hồ có thể nghe thấy chủ đề bàn luận của bọn họ.
Không thoát được việc đi dạo phố, mỹ phẩm và đàn ông.
Chẳng qua là dẫn dắt qua lại, không biết thế nào lại nhắc tới Khương Như Hòe.
Không biết có phải là cô đa nghi, khi nhắc tới Khương Như Hòe, mắt Chu Cảnh Di dường như thấy bọn họ cảnh giác nhìn mình một cái, tiếp đó giảm thấp âm lượng nói, có thể nghe thấy bọn họ đang nói chuyện nhưng không nghe rõ nội dung bọn họ nói là gì.
Trái lại cô cũng không để tâm, cô từ từ lấy khăn ướt tẩy trang lau mặt.
Qua một lát, Chu Cảnh Di tẩy trang xong, sắp xếp quần áo đi vào phòng tắm.
Chưa đi được hai bước, đường trước mặt bỗng nhiên bị người ta chặn mất.
Cô ngước mắt, đập vào mắt là váy ngủ hoạt hình dài và rộng của Ngũ Tuệ San, chẳng biết có con hổ béo xấu hoắc từ đâu in giữa váy, nhếch môi cười đến dữ tợn.
Chu Cảnh Di chỉ coi là cô ta đi ngang qua, định bước qua bên cạnh, ai ngờ cô bước một bước, Ngũ Tuệ San cũng đi theo một bước.
Quá rõ ràng rồi, chắc chắn là nhắm vào cô.
Cuối cùng Chu Cảnh Di không còn cách nào khác, lùi về sau một bước, bình tĩnh hỏi: “Cô có chuyện gì sao?”
Mặc dù quan hệ rất kém, nhưng thời gian một năm này bọn họ cũng thu bớt lại không ít, không tìm cô gây phiền toái.
Chủ yếu là người như Chu Cảnh Di cũng không phải là trái hồng mềm, thật sự chọc tới cô kết cục tuyệt đối sẽ không có chỗ nào tốt.
Trước kia Ngũ Tuệ San như Sylvester ngông cuồng, thời điểm Chu Cảnh Di còn chưa thể hiện nhà mình có tiền, cô ta lại có thể cắt nát toàn bộ túi mới mua phiên bản giới hạn của cô, còn có thể nhìn thấy vết chân trên lớp vải sáng màu, lấy cái cớ hay ho là không nhìn nổi đứa bối cảnh tầm thường lẳng lơ không biết dùng thủ đoạn bất chính nào mà mua được túi hàng hiệu này, thế là thay trời hành đạo.
Lúc hai anh em Trì Tự và Trì Cẩn chạy tới, cô dùng một chân vững vàng đạp lên Ngũ Tuệ San đang lẫn lộn tóc với da đầu, khuôn mặt u ám đối diện với cô gái cũng đang phát điên khác; còn lại là một người nhìn qua yếu đuối bạch liên hoa* trên mặt còn long lanh nước mắt cầu xin bọn họ mau cứu mình, còn tưởng bọn họ là sinh viên Lâm Khoa Đại đi ngang qua.
*Chỉ loại con gái đạo đức giả, luôn tỏ vẻ yếu đuối, vô hại nhưng tính cách thật thì trái ngược.
Hai người đàn ông không tiện ra tay, cuối cùng vẫn là cô liên hợp với Trì Cẩn dùng vũ lực ép ba người con gái không biết trời cao đất dày này yên phận.
Dù sao thì người chị em tốt Trì Cẩn này của cô đã từng luyện tập, gần nhất vừa mới từ giải thi đấu quyền anh thế giới lấy được huy chương vàng trở về.
Chỉ có điều bây giờ… Chu Cảnh Di nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, cố sức ôn hòa nhã nhặn hết mức: “Nếu như không có chuyện gì, làm phiền đừng chắn đường tôi.”
Mặc dù nói như vậy nhưng cô biết, ý đồ của màn diễn trò tẻ nhạt này rõ ràng như vậy, dám chắc lại muốn làm trò quái quỷ gì rồi.
Quả nhiên Ngũ Tuệ San nhìn cô một vòng từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt cô, giọng điệu vô cùng khinh thường.
“Tôi thật không hiểu, rốt cuộc cô làm sao mới có thể bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này, không chỉ một lần cướp đàn ông của người khác?” Cô ta chậc chậc hai tiếng: “Còn một mực thích cướp của bạn cùng phòng?”
Biểu cảm của cô ta không chỉ có một chút khinh thường, thiếu chút nữa là viết to cụm ‘Chu Cảnh Di lẳng lơ ong bướm’ trên mặt.
Lời này vừa nói ra, Chu Cảnh Di hoài nghi có phải đầu óc người này không tỉnh táo hay không, hay là một năm trước chưa bị cô và Trì Cẩn dạy dỗ đủ.
Chu Cảnh Di đặt lại quần áo và khăn lông trên tay lên tủ đầu giường, đi mấy bước trở lại, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh: “Nói đi, tôi lại cướp người đàn ông của ai?”
Cô cực kỳ lễ độ làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, nhưng ánh mắt sáng lên tỏ ý ‘tôi cũng muốn xem xem hôm nay cô có bản lĩnh làm nên trò trống gì’.
“Cô cướp đàn ông của ai mà bản thân mình còn không biết sao?” Ngũ Tuệ San còn chưa trả lời, một người bạn cùng phòng khác tên Lưu Tường cũng đi tới, đứng bên cạnh Ngũ Tuệ San, bộ dạng lo lắng sợ Ngũ Tuệ San bị ăn hiếp cho nên muốn làm chỗ dựa cho chị em tốt của mình: “Hôm nay cô làm gì cô tưởng rằng chúng tôi không biết? Cô có biết nhục không?”
“Nếu như cô còn nói vòng vo nữa, thứ lỗi cho tôi không có thời gian tiếp nhé.” Chu Cảnh Di liếc mắt, chiếc cằm xinh xắn khẽ giương lên, hất hất về hướng Tăng Duyệt đừng bên cạnh vẫn chưa lên tiếng: “Bớt nói nhảm đi, đóa bạch liên hoa thẹn thùng dễ thương này lại vừa ý ai?”
“Cô?!” Giọng nói của Ngũ Tuệ San chợt cao lên quãng tám: “Cô lấy đâu ra tư cách mà mắng Duyệt Duyệt…”
“... San San, bỏ đi.” Cô ta còn chưa nói xong, một lúc lâu không thấy nhân vật chính hé răng cuối cùng cũng mở miệng cắt ngang lời cô ta: “Nếu như Khương Như Hòe thật sự thích cậu ấy, tớ… tớ có thể rút lui.”
Ái chà, lại là vì đàn ông.
Đây là phản ứng đầu tiên của Chu Cảnh Di khi nghe được câu này.
Quan hệ giữa cô và bọn họ xấu đi, mấu chốt chính là do đàn ông.
Kỳ thật cũng chả phải chuyện ghê gớm gì, chính là chuyện xưa máu chó nhàm chán giữa các phòng ngủ với nhau.
Lúc đó mới lên đại học, bốn cô gái trẻ vừa mới gặp mặt quan hệ tốt sinh hoạt cùng chung chí hướng, dù đi đâu cũng là bốn người cùng đi, giống như các cặp song sinh vậy.
Gia đình Chu Cảnh Di và Tăng Duyệt có điều kiện tương đối như nhau, cũng có lẽ là có đề tài tương đồng, thời gian hai người ở với nhau cũng nhiều hơn một chút.
Cuộc sống như vậy dừng lại vào một buổi tối, có một bạn nam lớp bên cạnh tỏ tình với Chu Cảnh Di.
Nhắc tới cũng kỳ quái, bạn nam này bình thường không thiếu lần hẹn Tăng Duyệt ra ngoài, uống trà sữa nói chuyện gì đó, mấy người