Ngoại truyện 13. Bằng không cậu cho rằng đến phiên cây vạn tuế ngàn năm không nở hoa thẳng nam Khương Như Hòe sao?
Trên thực tế, thời điểm Chu Cảnh Di nghe thấy Lưu Tường chém gió, nội tâm cô không hề dao động chút nào.
Quan sát bốn năm, tuy rằng không có khả năng hiểu rõ trăm phần trăm tính cách của anh, nhưng ít nhất có thể dựa theo vòng quan hệ của anh nhìn ra, người như Khương Như Hòe rất giống cô, đều không thích người có tính cách yếu đuối bạch liên hoa trong truyền thuyết, có thể kích thích ý muốn bảo vệ trong nội tâm của đàn ông như Tăng Duyệt.
Nói không chừng còn chán ghét kiểu người này hơn cô.
Cho nên có thể nghe kiểu trả lời đơn giản thô bạo như vậy của Khương Như Hòe, không ngoài dự liệu của Chu Cảnh Di chút nào.
“Được, làm phiền rồi.” Chu Cảnh Di nhận được đáp án mong muốn, cảm thấy thỏa mãn chuẩn bị cúp điện thoại: “Cúp máy trước, chúc ngủ ngon.”
Không nghĩ tới vừa chuẩn bị ấn nút đỏ, người đàn ông nở nụ cười lười biếng: “Hơn nửa đêm cậu đến tìm tôi chỉ vì chuyện này?”
“Đúng vậy.” Chu Cảnh Di cũng dùng giọng điệu lười biếng trả lời anh: “Tránh để người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Ai hiểu lầm? Cậu hả?” Anh nhanh chóng nói tiếp, chứa mấy phần ý cười: “Ghen?”
Vừa nói ra hai từ này, Chu Cảnh Di thành công trông thấy mặt Tăng Duyệt trắng thêm mấy phần.
Cô nhớ tới buổi chiều trong phòng học, lời Khương Như Hòe nới với cô.
Chu Cảnh Di đột nhiên muốn nhìn xem gương mặt này của Tăng Duyệt rốt cuộc còn có thể trắng đến mức nào.
Khóe môi cong lên, miệng cô hướng vào micro, cố tình nói chậm lại rõ ràng: “Đúng, tôi ghen rồi.”
“Khương Như Hòe, đáp án của câu hỏi chiều nay, bây giờ tôi trả lời cậu.” Chu Cảnh Di liếc nhìn Tăng Duyệt, ánh mắt càn rỡ lại kiêu ngạo: “Nếu như cậu đã kiên trì như vậy, tôi đành thử yêu đương với cậu xem sao.”
…
Không qua bao lâu, trong phòng học không còn ai, chỉ còn lại hai người Khương Như Hòe và Chu Cảnh Di.
Vui mừng hay tức giận của Chu Cảnh Di đều viết hết lên mặt, chẳng cần người khác phỏng đoán chút nào, cứ nói cho bạn biết một cách công khai như vậy, tôi rất thích đề nghị này của cậu.
Một chân Khương Như Hòe vốn đã duỗi ra bất ngờ thu lại.
Anh cảm thấy chuyện này hình như không thể cứ phát triển tiếp như vậy.
Quả thực, mới khi nãy, anh cảm thấy mình sắp nhất kiến chung tình* khi đối diện trước người này, bất kể là nơi nào, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ hợp sở thích của mình.
*Nam nữ mới gặp nhau lần đầu đã đem lòng yêu nhau.
Nhưng đồng thời anh cũng hiểu rõ, cảm tình nhất thời, thậm chí là thích, cũng không thể giữ lời, nói không chừng ngày mai thấy ai đó lại cảm thấy nhiều cảm tình với người này hơn một chút.
Thói hư tật xấu của đàn ông bình thường, rất khó nói rõ có thể đột nhiên phát tác hay không.
Ngộ nhỡ hôm nay thật sự thành đôi, có lỗi với người ta thì phải làm sao?
Khi anh sắp nắm chặt di động trong tay rồi lại buông lỏng, sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
“Thật ra ban nãy tôi chỉ đùa chút thôi, cậu đừng coi là thật.”
“... Nhưng tôi coi là thật rồi.” Anh tận mắt chứng kiến cô gái trước mặt giật mình rồi sững người trong chớp mắt, lúc mở miệng lần nữa giọng nói trở nên không xác định nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ không chịu thua: “Tôi thấy hình như cậu cũng có chút hứng thú với tôi…”
“Là rất có thiện cảm.” Anh nói đúng sự thực: “Nhưng hẳn là chưa đạt đến mức độ rất thích, lời nói lúc nãy… có lẽ chỉ là do tôi nhất thời xúc động.”
“Vậy cậu có muốn cùng tôi thử một chút không? Nói không chừng sẽ thích tôi, không rời xa tôi được.” Chu Cảnh Di nỗ lực chống đỡ nở một nụ cười vô tâm vô phế* gần như là phản bác lại anh ngay lập tức.
*Tạm hiểu là không tim không phổi. Thường để chỉ người vô tâm.
Cho dù chỉ có hai người nhưng vẫn khiến người khác lúng túng.
Bị người ta đột ngột đưa một cái bánh pie, còn chưa kịp vui vẻ bao lâu thì sau đó có người lấy chiếc bánh đi, trước khi đi còn ném cho cô một câu, chiếc bánh này tạm thời bạn chưa có tư cách có.
Chính là kiểu vậy, cho một ít đường, lại cho thêm một gậy, cảm giác thật khó chịu.
Nhưng Chu Cảnh Di là một người vốn rất hiếu thắng, vào lúc này lại càng không muốn cho người mình thích chứng kiến bộ dạng khó coi của mình.
Nhưng cô vừa nói xong câu này, cô cũng thấy bản thân giống như kẻ phiền phức bám mãi không buông, giống như không có cốt khí cầu xin người ta yêu đương với mình.
“…”
Cô cực kỳ cố gắng, kiên trì đến cùng làm bộ dạng thoải mái, hít sâu một hơi, giả vờ như không sao cả nói: “Khương Như Hòe, nếu như thật sự không thích, cũng không cần miễn cưỡng, ban nãy tôi nói đùa thôi.”
Cô ngẫm nghĩ, dù sao thì bao nhiêu người đi tỏ tình ở đại học bị từ chối, đều là người trưởng thành, truyền đi cũng sẽ không có ai quan tâm.
Vào lúc cảm xúc của một người tích lũy đến điểm nhất định, bất kể là cô tính toán che giấu cứu vớt thế nào đi nữa, trên thực tế sẽ không có bất kỳ hiệu quả nào.
Giống như Chu Cảnh Di lúc này, cắn môi dưới, nụ cười chua xót, quả nhiên không nhìn ra chút xíu không sao cả nào.
“...” Có một chút không đành lòng chiếm giữ con tim anh, bên trong còn có chút hỗn loạn, anh rất ít khi cảm nhận được cảm giác vô cùng đáng tiếc.
Ngay sau đó anh nghe thấy bản thân mình nói với cô.
“Tôi sợ cậu sau này sẽ hối hận, hay là nếu như cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi thì nói lại với tôi, có muốn thử yêu đương không.”
Vừa dứt lời, Khương Như Hòe lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của mình nghiêng về phần thương hại, im lặng thở dài, nói thêm: “Là tôi xin cậu yêu đương với tôi.”
“Là tôi lo lắng sau khi yêu đương đối xử với cậu không tốt, nhưng lại rất thích cậu, cho nên…” Anh hơi dừng lại, cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Nếu như ngày đó cậu thấy chán hoặc là cảm thấy tôi đối xử với cậu không tốt, cứ yên tâm dũng cảm mà đá tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với cậu nữa.”
…
Chu Cảnh Di mở vòi hoa sen, bị dòng nước nóng hầm hập đổ xuống làm cho sợ hết hồn, vội vàng chuyển sang van lạnh.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước ấm tùy ý xối từ trên đầu xuống toàn thân mình.
Trông giây phút cô nói ra câu nói kia, bản thân cũng bắt đầu hối hận, suy cho cùng là cô mở loa, lỡ như Khương Như Hòe cự tuyệt mình thì phải làm sao?
Cũng may Khương Như Hòe rất nể tình chấp nhận lời cô nói, còn ở ngay trước mặt bọn họ gọi cô mấy tiếng ‘bạn gái’, khó khăn lắm mới khiến trái tim lơ lửng bất định của cô ổn định lại.
Cô vẫn cho rằng lời Khương Như Hòe chỉ dùng để an ủi cô, cho dù đến tận bây giờ vẫn không chắc chắn, nhưng trái tim cô vẫn không tránh khỏi có hơi rung động, cùng với hơi ấm sung sướng đang quanh quẩn.
-
Khương Như Hòe cúp điện thoại, đang chuẩn bị quay người về ký túc, ai ngờ