Chương 6. “Superme.”
Khi còn nhỏ Khương Như Vũ không chỉ một lần tưởng tượng bản thân lớn lên sẽ trở thành một người như thế nào.
Lúc mới bắt đầu ước mơ của cô cũng giống như các bạn cùng tuổi, dự định làm một nhà khoa học; sau đó, cô nhìn thấy nữ cảnh sát trong phim Hồng Kông tư thế oai hùng hiên ngang, lại khao khát trở thành một cảnh sát.
Cho đến một ngày, cô đi ngang qua cửa hàng bán băng đĩa trong trung tâm thương mại, thấy trên màn hình TV là một cô gái trang điểm phong cách thanh xuân ngọt ngào, động tác vừa đẹp lại dứt khoát, mỗi cử động tay chân đều thanh nhã mà tràn ngập sức sống.
Lần đầu tiên cô phát hiện, hai kiểu khí chất nhìn qua không có chút quan hệ nào như vậy lại có thể đồng thời xuất hiện trên cùng một người.
Kể từ ngày hôm đó, cái gì mà nhà khoa học nữ cảnh sát, tất cả đều bị ném lên chín tầng mây, từ đó về sau, trong mắt, trong đầu, trong tim của Khương Như Vũ dường như chỉ còn lại vũ đạo.
Giữa lúc tuổi xuân của thiếu nữ, đối với tương lai của bản thân tràn ngập suy nghĩ viển vông bất tận, mà cô cũng tin tưởng vững chắc rằng bản thân tương lai nhất định sẽ lấy ước mơ làm mục tiêu nỗ lực tiến lên.
Cô đã dự đoán rất nhiều trở ngại khó vượt qua cho bản thân, điều khiển bản thân ở tương lai vượt qua mọi chông gai, vượt qua khó khăn hiểm trở.
Nhưng mà, ở khởi đầu của con đường tươi sáng này cô nhìn thấy Lâm Xảo Nghiên.
Thời điểm lần đầu tiên Khương Như Vũ biết được bản thân cùng hai từ “vũ đạo” này không thể gắn liền với nhau là sau khi tốt nghiệp cấp 2, là một ngày hết sức bình thường.
Khi đó cô đi xuống phòng bếp rót nước uống, đi ngang qua phòng của bố mẹ, đúng lúc nghe được tên của mình.
“... Tôi vẫn cảm thấy với tính cách này của Tiểu Vũ thích hợp chọn khoa học xã hội hơn, sau này làm giáo viên, luật sư, mấy nghề nghiệp này phát triển đều không tệ.”
“Tôi tính học kế toán cũng được.”
“Kế toán quả thực cũng có thể, nhưng người học ngành này quá nhiều.” Lâm Xảo Nghiên nghe xong lo lắng sốt ruột: “Trường học chúng ta khá tốt, trường đại học Lâm Giang bên cạnh trực tiếp mở một khoa kế toán, tình hình phát triển của chuyên ngành sau này rất khó nói.”
Khương Vân Trí đưa mắt thấy được một bóng dáng nhỏ nhỏ đang lén lén lút lút ở ngoài cửa nghe lén, vui vẻ gọi người đi vào; “Tiểu Vũ, bản thân con có định hướng gì không?”
Trong đầu Khương Như Vũ lập tức hiện lên hình dáng vũ đạo dứt khoát kia, nhưng khi lời lên khóe miệng rồi lại nuốt trở về, bởi vì cô cũng nghĩ đến lời Lâm Xảo Nghiên vừa nói.
Cuối cùng chỉ có thể chán chường nghẹn ra một câu: “Hiện tại bảo con suy xét về những chuyện này còn sớm mà…”
“Không còn sớm nữa rồi.” Lâm Xảo Nghiên không quá đồng tình: “Trước kia chưa đề cập với con cho nên chưa từng suy nghĩ đến, nếu bây giờ bố mẹ đã đề cập đến rồi thì con hãy suy nghĩ kỹ một chút.”
Tuy rằng trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mà rũ mắt, làm bộ đang suy nghĩ.
Trong mấy nghề nghiệp mà Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí liệt kê, không có một nghề nào có liên quan đến vũ đạo.
Nói cách khác, thật ra Lâm Xảo Nghiên cũng chưa từng cân nhắc hay dự định gì về việc cho cuộc đời cô đi trên con đường vũ đạo.
Vậy hay là cô thử thăm dò trước một chút thái độ của hai người họ mới được.
Sắp xếp xong từ ngữ, Khương Như Vũ nhẹ giọng hỏi: “Hai người cảm thấy... con học nghệ thuật thì thế nào?”
“Nghệ thuật? Ý con là sao? Âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo hay là biểu diễn, hay giống như truyền thông?” Vẻ mặt Khương Vân Trí không thay đổi gì nhiều, vẫn là dáng vẻ nhân hậu.
“Vũ đạo.” Cô mím môi, dè dặt trả lời.
Cô cực kỳ lo lắng không yên, ánh mắt chăm chú nhìn bố mẹ, sợ bọn họ sẽ bộc lộ dù chỉ là một chút không đồng ý.
Lâm Xảo Nghiên gần như không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Tiểu Vũ, việc này không được.”
“Tại sao lại không được ạ?” Mặc dù đây là kết quả nằm trong dự liệu, nhưng Khương Như Vũ vẫn thấy mất mát cùng chút buồn bực, ngay cả giọng nói cũng bất giác cứng rắn thêm vài phần.
“Người khác học nghệ thuật đều là luyện tập từ khi còn bé, một số người thậm chí còn chưa đi nhà trẻ đã bắt đầu được bồi dưỡng, con nửa đường xuất gia*, sao có thể vượt qua được bọn họ.” Giọng nói Lâm Xảo Nghiên mạnh mẽ trước sau như một, một chút tình cảm cũng không giữ lại: “Hơn nữa chuyên ngành vũ đạo này học rồi sẽ thấy phương hướng nghề nghiệp sau này rất hạn hẹp, đại học danh tiếng cũng không chắc có thể tìm được một công việc tốt, lại nói thêm. trường danh tiếng con có thi được không?”
*Ý chỉ bắt đầu một việc khi đã muộn.
“Làm sao mẹ biết con thi không được?” Khương Như Vũ không phục: “Bây giờ con bắt đầu học ngay sẽ có thể đỗ, cũng không phải toàn bộ sinh viên trường danh tiếng đều trước khi đi nhà trẻ đã bắt đầu bồi dưỡng đâu.”
“Tiểu Vũ” Lâm Xảo Nghiên lạnh mặt: “Con không nên tùy hứng như vậy, bố mẹ đều là vì muốn tốt cho con. con còn nhỏ, cách nghĩ đối với nhiều chuyện còn rất phiến diện.”
Cô nghĩ rằng đạo lý chính là đứng ở lập trường bản thân mà suy xét, nhưng mà Lâm Xảo Nghiên không sẵn lòng nghe, vì vậy cô bắt đầu nỗ lực thay đổi cách nghĩ của Lâm Xảo Nghiên: “Nhưng lời con nói là thật, chỉ là mẹ không biết cho nên mới cố chấp như vậy, cho rằng cách nghĩ của con là sai. Nếu như mẹ lo lắng con thi không đỗ trường danh tiếng, trước tiên con có thể không học lớp nghệ thuật, vừa học vũ đạo vừa học văn hóa…”
“Khương Như Vũ!”
Lâm Xảo Nghiên cao giọng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, ngay cả gân xanh trên cổ cũng hiện lên: “Hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con?”
Khương Như Vũ luôn rất ngoan ngoãn và nghe lời, hiếm khi làm Lâm Xảo Nghiên nổi giận, một câu chất vấn này, cuối cùng khiến vành mắt cô đỏ hoe.
“Bây giờ con cảm thấy bản thân trưởng thành rồi phải không? Cánh cứng cáp rồi? Còn dám tranh luận với mẹ?”
“Con tự mình nghe đi lời con nói đều là những lời gì? Bây giờ con lại trách cứ mẹ quá cố chấp? Mẹ không nghe lời nói thật?”
“Mẹ sinh con ra nuôi con, bây giờ có phải còn muốn mẹ nghe con chất vấn mẹ, trách cứ mẹ?
“Vừa học vũ đạo vừa học văn hóa? Được, nếu con chịu được thì tự mình kiếm tiền đóng học phí đi, mẹ một đồng cũng không cho con nữa!”
Lâm Xảo Nghiên mắng một tiếng lớn rồi lại mắng, ngay cả cái trần nhà cũng có thể nghe giọng nói tức giận của bà.
Mỗi một từ bà nói, tim Khương Như Vũ đập mãnh liệt theo một lần, tiếng động lớn đến mức dường như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cô.
Nước mắt vẫn luôn không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, cũng không kìm nén được nữa, lộp độp rơi xuống.
Cô thật sự rất sợ Lâm Xảo Nghiên, từ nhỏ đã sợ, sợ đến mức hít mũi cũng không dám dùng lực, cũng không dám giơ tay lên lau nước mắt.
Ánh mắt tức giận của mẹ, giống như hai tia sét đánh xuống từ từng sợi tóc đến tận đầu ngón chân của cô, rõ ràng cô động cũng không dám động những vẫn không ngăn được cảm giác run rẩy.
Mắt thấy lửa giận của Lâm Xảo Nghiên có chiều hướng càng lúc càng dâng cao, Khương Vân Trí vội vã chạy tới hòa giải: “Được rồi, tiểu Vũ mới tốt nghiệp cấp 2. hiện tại suy nghĩ tới vấn đề này thực sự còn quá sớm.”
Không đợi Lâm Xảo Nghiên trả lời, Khương Vân Trí đã qua ôm vai con gái, dẫn cô ra khỏi phòng.
Cô