Chương 7. “Anh A Ý?”
Supreme
Cũng rất phổ biến, sao anh có thể không biết.
Quần áo đang mặc đã là kiểu lỗi thời từ 800 năm trước, nếu không phải tối qua high quá muộn, sáng sớm không thể dậy nổi, khi Kiều Sâm đưa cho anh sao có thể không nhìn kỹ liền mặc đi luôn.
Càng không thể ở trên taxi ngủ say như chết, ngay cả thời gian tìm cái gương ngắm xem bản thân mặc gì cũng không có.
Ở trong lòng thầm mắng Kiều Sâm, Phó Ý làm bộ dạng hơi ‘mù mờ’: “Vậy sao? Tôi không biết nhãn hiệu này, bộ quần áo này là tháng trước lên mạng mua về.”
“Taobao sao?” Lông mày thanh tú của Khương Như Vũ nhíu lại, có chút bất mãn: “Thầy Phó, lần sau mua cái gì vẫn nên nhìn kỹ, không nên mua đồ vi phạm bản quyền thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Phó Ý nghẹn họng, ngẩn người một lúc không tiếp lời.
Không phải anh nói quá, lúc này nếu không phải Kiều Sâm gây chuyện, anh dám thề rằng Phó Ý anh đời này sẽ không mặc hàng vi phạm bản quyền, đồ chính hãng có đắt đi nữa anh cũng có thể nhắm mắt quẹt thẻ đến tùy tâm sở dục.
Cô gái nhỏ trước mặt vẫn đang dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng giải thích cho anh mua hàng vi phạm bản quyền là một trong những hành vi đáng xấu hổ nhất, Phó Ý hơi đau đầu, lập tức ngăn lời cô: “Đã biết, sau này tôi sẽ chú ý, tuyệt đối không để cho sự nghiệp vi phạm bản quyền phát triển.
Lúc này Khương Như Vũ mới dừng miệng.
“Hôm trước mẹ em có nói cho tôi một chút tình hình của em.” Phó Ý dựa vào ghế tựa, khuỷu tay đặt trên đỉnh lưng ghế, lại trở về vẻ mặt ung dung trước sau như một: “Nghe nói mỗi tuần các em đều có bài kiểm tra?”
Khương Như Vũ gật đầu, lại phát hiện không phải là anh đang hỏi, chần chừ đáp: “Anh… có ý định muốn xem bài thi sao?”
“Bằng không thì sao?” Ánh mắt Phó Ý nhìn về phía bài thi 69 điểm trên bàn mà Khương Như Vũ quên chưa cất đi, khẽ cười: “Chẳng lẽ kém đến mức không dám cho tôi nhìn?”
“Sao có thể chứ!” Khương Như Vũ không chút nghĩ ngợi liền phản bác, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cũng không kém đến mức không thể cho người khác thấy…”
Nói đến câu cuối, không còn nhiều tự tin.
Phó Ý: “Vậy em còn nói nhảm cái gì.”
Khương Như Vũ xoay người, lề mề kéo khóa cặp, rút bài thi kẹp ở trong sách giáo khoa ra.
“Em nói thầy nghe.” Cô vừa mở bài thi vừa chậm chạp noi: “Thật ra mấy cái điểm số này, ở lớp em còn ổn.”
Sau đó, Phó Ý liền nhìn thấy hai chữ số chói mắt ở phần trên cùng bài thi.
35.
35 điểm.
Cứ coi như điểm tối đa của bài thi là 100 điểm.
Phó Ý ngồi thẳng người.
“Em nói với anh điểm số này ở lớp em được coi là ổn?” Anh khẽ “A” một tiếng: “Hôm đó nếu thi được 60, có phải em sẽ nói với anh là em đứng đầu trong lớp không?”
“Cũng không đến mức đứng đầu.” Khương Như Vũ thành thật mà khiêm tốn: “Chỉ có thể xem như là không tệ thôi.”
Phó Ý lười phản ứng lại lời cô, lướt nhanh từ trang thứ nhất đến trang cuối cùng mất hai phút.
Sau khi xem xong, lúc mở miệng âm thanh đã lạnh đi: “Thời gian thi em đã làm gì?”
Khương Như Vũ bị nói đến mức chột dạ muốn chết, quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn anh: “Thì làm bài thi ạ, còn có thể làm gì khác nữa.”
Còn rất cứng đầu.
Anh mỉm cười, chỉ vào câu 1 trang đầu tiên: “Tập hợp A chứa hai phần tử 0 và 2, tập hợp B chứa -1, 0, 2, tìm giao của hai tập hợp. Dạng đề này mà em chọn -1.”
Khương Như Vũ cúi đầu xuống thấp hơn: “Viết, viết nhầm…”
“Được, đề xác suất phía dưới cũng là viết nhầm?”
“Chẳng qua em chỉ ngủ một lát!” Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, Khương Như Vũ ngẩng đầu, một tay lấy lại bài thi từ trong tay anh trở về: “Anh đừng xem nữa, không có gì hay, thật sự. Bài thi này quá đơn giản, nếu không phải em ngủ thiếp đi thì nhất định có thể đạt điểm cao.”
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ in phim hoạt hình, mái tóc búi lại thành một cái bánh bao trên đỉnh đầu, tóc mai hai bên rũ xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mà tinh xảo; có thể là do tuổi còn nhỏ nên da mặt mỏng, trên mặt bao phủ bởi vẻ ngượng ngùng, cũng có chút giấu đầu hở đuôi thẹn quá hóa giận, khi tức giận, khuôn mặt giống như một chú cá nóc nhỏ, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể bắn gai nhọn ra ngoài, thật ra càng giống như tức giận làm nũng hơn.
Phó Ý nhìn thấy dáng vẻ này của cô, muốn giả bộ nhéo má dọa cô một chút cũng không làm nổi nữa.
“Được rồi, đúng là không có gì hay.” Anh cười như không cười: “Tôi cũng cảm thấy bài thi này quá đơn giản___”
Khương Như Vũ vô cùng phối hợp gật đầu như giã tỏi.
“___ Vậy giờ học hôm nay, em làm lại một lần nữa bài thi đơn giản đến không có gì thú vị này đi.”
Khương Như Vũ: “...”
Qua nửa giờ, Khương Như Vũ đặt cằm lên bàn, thở dài.
Bài thi này đối với cô mà nói, gần như là một đề hoàn toàn mới, đề này cô đã ngắm qua một lần, nhưng chưa từng tính toán qua, thật sự là nhắm mắt chọn bừa đáp án.
Có lẽ bởi vì hôm nay là cuối tuần, cô vừa nhìn thấy những đề này đã thấy buồn bực, không muốn viết gì.
Quá gian nan rồi.
Nếu như ban đầu đừng ngủ, cố gắng hoàn thành bài thi này, hôm nay để anh giảng lại những đề sai cho mình thì sẽ không đau khổ như bây giờ.
Nghĩ tới đây, cô lại thở dài.
Tiếng thở dài của cô như là cố ý vì nó vừa trầm vừa nặng, cả người ủ rũ, không có chút sức sống.
Phó Ý liếc cô một cái: “Làm xong rồi?”
“Mới được nửa tiếng.” Khương Như Vũ bĩu môi, sau đó đứng dậy: “Thầy Phó, em đi uống ngụm nước.”
Lề mề mấy phút sau Khương Như Vũ mới từ phòng bếp quay lại, trong tay còn đem theo lon Coca.
Cô chìa tay đưa lon Coca lạnh đến buốt tay cho Phó Ý: “Thầy Phó, uống Coca không?”
Phó Ý cười như không cười nhận lấy: “Sao? Muốn lấy lòng tôi? Không muốn làm bài thi nữa?”
Khương Như Vũ vốn không có ý này, lúc này sau khi nghe xong lời anh nói bỗng chốc tinh thần tỉnh táo, vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ: “Thật sự có thể sao?”
“Không được đâu em gái nhỏ.” Ngón tay anh gập lại, dùng lực, mở nắp lon rồi thờ ơ nói: “Nhiệm vụ hôm nay chính là giải quyết bài thi này.”
“Nếu hôm nay em không