Hai giọt nước mắt không hiểu sao rơi xuống màn hình di động, Thích Vãn dụi dụi mắt, lại ấn mở weibo phòng làm việc.
Phòng làm việc Dụ Kiêu đăng bài viết: 【 Cảm ơn chị dâu đã ở bên cạnh chăm sóc Kiêu ca trong lúc trợ lý Tiểu Quách sinh bệnh, ủng hộ anh trong công việc.
Thông báo cho mọi người! Chúc phúc! Tỉnh yêu.jpg 】
Ý những lời này là….
Thích Vãn sửng sốt một chút, vô thức mở khu bình luận.
【 Cho nên ngay từ đầu chính là bạn gái, chỉ vì trợ lý lâm bệnh nên tạm thời chăm sóc thôi sao? 】
【 Nhìn ý tứ này, chắc là… 】
【 Ôi fuck, ý là ở bên nhau lâu rồi, giờ mới bị bóc ra? Cẩu tử làm ăn kiểu mẹ gì thế? 】
【 Đám anti bị vả mặt rồi.
】
…
Còn chưa kịp nhìn nhiều, điện thoại trong tay cô chợt bị người rút ra, Thích Vãn nhìn quá chuyên chú, Dụ Kiêu trở về lúc nào cũng không biết.
“Á…”
Cô bị động tác xuất hiện đột ngột của anh dọa đến co rụt lại, thấy rõ ràng người tới mới oán trách mấp máy khóe môi: “Dọa chết em rồi! Anh là hồn ma sao, đi vào không có tiếng động gì hết.”
“Thật ngại quá, anh có gõ cửa mà em không nghe thấy.”
Dụ Kiêu nhìn thoáng qua giao diện điện thoại, anh phát hiện hốc mắt cô đỏ lên, tưởng rằng cô đau lòng vì nhìn thấy những bình luận không tốt kia.
Anh ngồi vào bên người cô, ông cô vào lòng, đốt ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc, giọng nói dịu dàng: “Khiến em chịu ấm ức rồi.”
Mũi Thích Vãn chua chua, cánh tay vòng qua hông anh, ôm thật chặt: “Xem đi, yêu đương với minh tinh bọn anh khổ quá mà.”
Cô hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ lưu luyến cọ cọ vào cổ anh, chóp mũi đều là hương vị của anh.
“Nhưng không phải em đau lòng, mặc dù trái tim em có yếu đuối nhưng trước đó muốn ở cùng anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, không đến mức bị những lời nói trên mạng đánh bại, không nhìn là được.”
“Ừm.” Dụ Kiêu trầm ngâm, hàm dưới cọ lấy đỉnh đầu của cô: “Tin anh, anh sẽ xử lý tốt.”
—-
Trên thực tế, hướng gió trên mạng sau khi Dụ Kiêu đăng weibo quả thực có thay đổi một chút.
Nói theo thông báo chính thức, Thích Vãn đã sớm là bạn gái Dụ Kiêu, cũng không phải là lợi dụng thân phận trợ lý tiếp cận anh.
Tin tức này vừa ra, có fan hâm mộ lý trí đứng lên bày tỏ, Dụ Kiêu xuất đạo không phải đi con đường lưu lượng, trở thành nhân vật công chúng là công việc của anh, nhưng dù có tỏa sáng cỡ nào cuối cùng cũng phải sinh hoạt bình thường, hi vọng mọi người không nên áp đặt ham muốn cá nhân lên người thần tượng, quan tâm tác phẩm của ạnh là được, tôn trọng anh, dành cho anh chút không gian cá nhân.
Mặc dù một bộ phận fan hâm mộ nhất thời không tiếp nhận được tin tức idol công khai yêu đương, nhưng người ta đều đã xác nhận, dù sao cũng là lựa chọn của thần tượng mình, cũng không cực đoan đến tình trạng bắt người ta chia tay, đành phải đóng cửa yên lặng rơi nước mắt.
Antifan thì vẫn tồn tại, tạm thời chưa tìm được điểm nào có thể công kích Thích Vãn, mấy logic vớ vẩn không đủ dân mạng tin phục, dần dần biến thành anti độc diễn.
Giờ đã không còn sớm, từ lúc xuống máy bay đến giờ hai người còn chưa ăn gì, Thích Vãn muốn gọi giao hàng cho tiện nhưng Dụ Kiêu không cho.
Anh nói dì giúp việc đã chuẩn bị đủ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, muốn xuống dưới nấu cho cô ăn.
Hai bát mì đặt lên bàn, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Vì Dụ Kiêu giành được ảnh đế nên phải phỏng vấn rất nhiều, đoàn phim Thịnh thế Trường An lại phải chậm lại.
Đường Gia đã gọi điện thoại cho đạo diễn để các diễn viên khác quay trước, chờ Dụ Kiêu trở về sẽ tranh thủ thời gian.
Thích Vãn cũng nói thừa dịp mấy ngày nay ở Đế đô, cô về đại viện một chuyến đưa quà từ nước Pháp cho mọi người.
Hai người cơm nước xong xuôi, Thích Vãn đau lòng Dụ Kiêu làm liên tục ngày đêm không nghỉ còn nấu cơm cho cô ăn, trong lòng thấy áy náy nên cô chủ động đề nghị rửa chén.
Nhưng sau khi rửa xong, cô cũng không biết tại sao mình lại bị ôm vào phòng tắm, dây váy ngủ bị kéo đứt, cả người tự giác ngửa ra sau, sau đó là màn không thể miêu tả.
Hứa Sí Hoài nói không sai, đàn ông vừa ăn mặn như lang như hổ, rõ ràng anh không nghỉ ngơi mà thể lực vẫn tốt như thế, dày vò cô muốn khóc, nức nở cầu xin tha thứ.
Cuối cùng hai người ôm nhau ngủ, một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, Thích Vãn thức dậy rất sớm, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh nên nằm trên giường không có việc gì lướt di động.
Đường Gia nói mấy phỏng vấn sắp tới đều là thông báo nhỏ nên cho Thích Vãn ở nhà nghỉ ngơi một chút, để cô tự mang Dụ Kiêu là được, tránh cho truyền thông bát quái.
Thích Vãn cũng vui vẻ rảnh rỗi, kế hoạch mấy ngày nay về ngõ Bắc Môn trước, sau hẹn nhóm Sở Hàm, Từ Nguyện đi xem phim uống cà phê cũng tốt.
Đang định gửi tin cho đám bạn, nhưng hai ngày này tin nhắn Wechat nhiều đến nổ tung, nhóm 【 Trung tâm hoạt động của tiểu tiên nữ 】 đã sớm bị trôi tới nơi nào rồi.
Cô lướt wechat tìm kiếm, bỗng nhiên nhìn thấy một tin nhắc nhở.
Người gửi tin là ban tổ chức giải nhiếp ảnh Kim Tượng, thời gian là hai ngày trước, bởi vì tin quá nhiều nên tin nhắn này bị Thích Vãn xem nhẹ, bây giờ mới nhìn đến.
Cô nín thở nhấn vào, vừa kích động lại căng thẳng.
“A a a a! Em được đề cử rồi!” Thích vãn nhìn thoáng qua, đang nằm dưới chăn bỗng bật dậy, hét lên hưng phấn.
Dụ Kiêu bị cô đánh thức, anh khẽ khẽ chau mày kéo cô về trong ngực: “Ngoan, để anh ngủ một lát.”
Hừ, bây giờ anh mới biết mệt, đêm qua lúc giày vò cô sao lợi hại như vậy?
Thích Vãn vẫn kích động không ngừng, cô hạ giọng, nhẹ nhàng quơ cánh tay đưa di động tới trước mắt anh: “Dụ Kiêu, em được đề cử rồi, em thật sự được đề cử rồi! Ban tổ chức thông báo cho em tham gia lễ trao giải rồi.”
“Đề cử cái gì?” Dụ Kiêu còn chưa tỉnh ngủ giọng vẫn khàn khản, hai mắt khép hờ nhìn lướt qua màn hình.
Ban tổ chức nhắn tin thông báo cô được đề cử giải “người mới xuất sắc nhất năm”, xin chuẩn bị kỹ lưỡng tham gia lễ trao giải tổ chức tối thứ sau tuần này tại Thượng Hải.
Giải nhiếp ảnh Kim Tượng là giải thưởng nhiếp ảnh uy tín nhất trong nước, có thể được để cử đã là khẳng định đối với cô.
Thích Vãn chụp màn hình chia sẻ tin tốt cho bạn thân và nhóm chat gia tộc, ngón tay không ngừng trò chuyện trên wechat.
Sau mười mấy phút, cô lại nghĩ tới gì đó, tiện tay lấy áo sơmi Dụ Kiêu mặc trên người, chạy xuống giường mở bốn cái vali lớn, phát ra âm thanh huyên náo.
Dụ Kiêu cũng không buồn ngủ nữa, ngồi dậy hỏi cô: “Em làm gì vậy?”
“Em muốn làm tiên nữ xinh đẹp nhất lễ trao giải!”
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa tới trao giải rồi nhưng em không có lễ phục!”
“Á, trong nhà em còn mấy bộ chưa mặc qua nhưng toàn kiểu dáng cũ, không được không được!”
Dụ Kiêu: “….”
—-
Đối với người nhà họ Thích mà nói, tin tức này đúng là kinh ngạc.
Thích Yến Thần và Đinh Văn Sơ vẫn cho rằng con gái chụp ảnh chỉ là chơi đùa mà thôi, không lên được mặt bàn, không nghĩ tới còn được đề cử giải gì đó.
Lúc Đinh Văn Sơ nhận được tin vẫn chưa hiểu giải nhiếp ảnh Kim Tượng này và giải điện ảnh Kim Tượng Hongkong kia khác nhau ở chỗ nào, bà lên mạng tra một chút mới biết được đây là giải thưởng nghệ thuật cao nhất cả nước về nhiếp ảnh, là một trong 12 giải thưởng cao nhất trong giới văn học nghệ thuật Trung Quốc, rất có trọng lượng.
Bà không kịp chờ đợi lập tức báo tin vui này cho Thích Yến Thần đang ở nước ngoài.
Thích Yến Thần đọc được, quay đầu cúp điện thoại tức khắc để trợ lý sắp xếp lịch trình làm việc của ông, giảm bớt tận dụng thời gian, ông muốn về nước nhìn con gái nhận giải.
Lễ trao giải định vào tối thứ sáu, vừa vặn ngày đó Dụ Kiêu phải bay tới Thượng Hải tham gia phỏng vấn, tiện đi cùng Thích Vãn.
Về lễ phục Thích Vãn tham gia đêm liên hoan, Đinh Văn Sơ vận dụng giao thiệp của mình trong giới thời trang, tìm được một nhà thiết kế chuyên định chế lễ phục hàng hiệu cho minh tinh, bỏ giá cao để hoàn thành suốt đêm.
Sáu giờ chiều, Dụ Kiêu kết thúc phỏng vấn trở lại khách sạn, Bành Khang Khang cùng học trò nhỏ tạo hình xong cho Thích Vãn.
Gương mặt tinh xảo ưu nhã, dịu dàng kiều mị, tóc uốn sóng dài thả nhẹ trên vai, lười biếng nhưng cũng không mất hào phóng.
Váy đuôi cá đỏ chót tôn lên dáng người, phần eo thiết kế thấp ngực lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng khe rãnh sâu.
Ánh mắt Dụ Kiêu sâu thẳm, nhíu mày nhìn thoáng qua