Nhiễm Duyệt hậm hực rời khỏi diễn võ trường, quyết không nghĩ linh tinh nữa mà tập trung luyện kiếm pháp rồi tìm cách cải thiện Bí quyết thiết trướng.
Lúc ăn cơm trưa nàng đọc tâm pháp Kim Nhụy tới mấy lần và rồi chẳng còn chuyện gì để làm.
Nàng dựa vào khung cửa, rảnh rỗi chỉ biết nhìn đất ngó trời, trông lên vạn dặm thinh không, trống trải tới cô quạnh.
Rất cô quạnh…
Nghĩ lại thì từ lúc quen biết Thần Tiêu tới giờ, cả hai chưa bao giờ tách nhau ra lâu như vậy.
Không biết chàng luyện kiếm ra sao rồi.
Tiên sinh Hoành Nghị chẳng bao giờ nghiêm túc cả, đừng dạy chàng cái gì kỳ quặc đấy.
Với lại, những đệ tử tiểu bối kia trông rất bướng bỉnh, liệu chúng có trêu đùa gì Thần Tiêu không? À, trong Diễn võ trường người qua kẻ lại, nhỡ gặp phải Việt Vô Kỳ thì làm sao đây?
Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, hận không thể lao ngay tới Diễn võ trường.
Đang định đi thì lại nhớ tới lời Hoành Nghị dặn:
“Muốn cậu ta trở thành người bình thường thì phải cho cậu ta tự do.”
Tự do – đối với quan hệ giữa Chủ nhân và Chiến linh thì từ này không có ý nghĩa gì hết.
Linh ky kết thành, đó là trói buộc, chỉ có tuyệt đối phục tùng, không có tự do.
Thu Chiến linh vào trong Linh phữu cũng được, để họ tự mình hành động cũng vậy, về bản chất là không có khác biệt, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, vẫn không thể nào vượt qua một câu lệnh.*
(* dù xa dù gần, dù nhốt trong Linh phữu hay thả ra thì chỉ cần ra lệnh là Chiến linh sẽ phải phục tùng, không bao giờ có hai chữ tự do tồn tại cả)
Có lẽ giờ tình huống của Thần Tiêu hơi khác, thân xác do Kim Nhụy tố thành ngăn cản linh ky, nàng không còn khả năng chi phối chàng, có lẽ còn không có tư cách sát sao quan tâm.
Quá ân cần quá quan tâm quá lo lắng, thực ra cũng chỉ khiến người ta thêm phiền thôi …
Nghĩ tới đây, Nhiễm Duyệt cúi đầu thở dài, lại tiếp tục quay về dựa cửa sổ.
Thời gian trôi đi từng chút một, đợi tới khi trăng lên, những muộn phiền của Nhiễm Duyệt đã bị ánh trăng xô vỡ.
Đáng lẽ phải về từ lâu rồi chứ? Trời đã tối rồi mà!
Nàng nhíu mi, ném hết những suy nghĩ khi trước đi, đứng dậy bước ra ngoài.
Đường tới Diễn Võ trường không ngắn, giờ này có khá nhiều đệ từ trong phái đi qua đi lại, trông thấy nàng, tất cả đều dừng bước, hành lễ.
Nàng lại không có lòng hàn huyên, lịch sự đáp lại một tiếng, một lòng hướng về phía trước, hoàn toàn vô tâm với mọi chuyện khác.
Đột nhiên có người từ phía sau kéo cổ tay nàng lại, dọa nàng giật mình hô lên một tiếng.
Thấy nàng vậy người kia dường như cũng hoảng, vội buông tay ra, gọi nàng: “Chủ thượng?”
Nhiễm Duyệt lấy lại bình tĩnh thì thấy người phía sau đó chính là Thần Tiêu.
Chàng tự cảm thấy mình đã hù dọa nàng, gương mặt chỉ toàn là áy náy, tay vẫn còn khựng lại giữa không trung.
Nhiễm Duyệt bật cười, nói khẽ: “Là huynh à… làm ta giật mình.”
Thần Tiêu không khỏi lo lắng, tỉ mỉ quan sát nàng một lượt, hỏi han: “Chủ thượng không sao chứ? Ta gọi mấy lần mà chủ thượng đều không đáp.”
“Hả?” Nhiễm Duyệt thực sự không nghe thấy ai gọi mình nhưng Thần Tiêu sao có thể nói dối.
nàng không biết làm gì khác ngoài việc cười trừ, “Không sao, không sao, mải suy nghĩ nên…” Đang nói nàng chợt để ý tới y phục của chàng: Áo ngoài ngắn tay sắc đỏ tím, chính là y phục được Linh Túc cung quy định mặc khi luyện võ.
Mặc đồ này, khó trách nàng lại không để ý.
Nhưng mà — nàng đổi đề tài, hỏi: “Y phục này là?”
Thần Tiêu cười đáp: “Sư huynh Hoành Nghị nói rằng bộ y phục xanh nhạt của chủ nhân cho ta rất đắt tiền, để bị bẩn thì tiếc lắm cho nên bảo ta thay bộ này.”
“À…” Nhiễm Duyệt gật đầu rồi hỏi, “Sao lại luyện lâu vậy?”
“Sư huynh Hoành Nghị bảo ta phải bắt đầu luyện từ cơ bản nhất, hôm nay lại là ngày đầu tiên cho nên mới tốn thêm chút thời gian.” Giọng của Thần Tiêu vô cùng hòa nhã, “Sau khi luyện xong lại bảo ta đi chung với mọi người tới tắm ở con suối sau núi cho mát, vậy nên mới muộn thế này.
Đã để chủ thượng phải chờ lâu…”
Nhiễm Duyệt còn chưa nghe xong đã vội ngắt lời: “Con suối sau núi? Vào ngày như thế này?” Nàng vừa nói vừa vươn tay ra kiểm tra cánh tay Thần Tiêu, “Có lạnh không?”
Thần Tiêu lắc đầu, cười mỉm: “Chủ thượng không cần lo lắng, thân xác này được tố thành từ cỏ cây, tri giác không được bén nhạy và dường như rất thích nước.”
“Vậy à…” Sự ấm áp từ cánh tay chàng truyền tới khiến cho Nhiễm Duyệt an tâm hơn nhưng thấy người chàng còn vương hơi nước lại làm nàng không khỏi lo lắng.
Nhưng chàng đã bảo không cần lo lắng, nàng hỏi lại thành lắm lời.
Suy nghĩ một lát đến chính nàng cũng thấy rối rắm.
Chịu rồi! Nàng đành bỏ những suy nghĩ đó đi, hỏi rằng, “…Ăn cơm chưa?”
:Chưa.” Thần Tiêu trả lời.
“Vậy mau về ăn cơm thôi.” Nhiễm Duyệt nói rồi kéo tay chàng về luôn.
Nhưng vừa bước được mấy nước nàng chợt nhớ tới lời của Hoành Nghị “Cậu ta đâu phải là đứa trẻ lên ba…”, nàng chợt thấy ngại ngùng, vội buông lỏng tay, lui ra xa vài bước.
Thần Tiêu không hiểu hành động của nàng, lòng bàn tay chợt trống không khiến chàng không khỏi sinh ra cảm giác mất mát.
Tuy nhiên trông thấy Nhiễm Duyệt lộ vẻ ưu sầu, chàng bèn bỏ hết những ưu tư của mình xuống, nhẹ mím môi cười, chờ nàng có hành động.
Nhiễm Duyệt chần chừ giây lát nhưng không dám mặt dày kéo tay chàng nữa, ngại ngùng cười bảo: “Đi thôi.”
Thần Tiêu gật đầu, dè dặt đuổi theo bước chân nàng.
Lúc cả hai trở về phòng đệ tử thì đã có người sớm đưa cơm tối rồi.
Hai người không nói lời nào, tự ngồi xuống ăn cơm.
Tuy rằng Ăn không nói ngủ không đáp nhưng trực giác bảo Nhiễm Duyệt nên nói một cái gì đó để cho không khí không khỏi quá yên lặng thế này.
Nàng cứ thế nhìn Thần Tiêu mà hồi lâu sau cũng không thể tìm được đề tài.
Thần Tiêu thì không hề phát giác ra những điều này, toàn bộ tâm tư chàng đều đặt trên bàn ăn.
Chàng dùng đũa còn chưa quen nhưng cách ăn rất chuẩn.
Mỗi lần một gắp thức ăn một lần và cơm, nhai kỹ nuốt chậm, tuần tự không lệch.
Nhiễm Duyệt chưa từng để ý xem chàng ăn gì, nay thấy chàng như vậy làm nàng không khỏi buồn cười.
Chắc tại Ninh Sơ quá nghiêm cẩn mới có thể dạy chàng rập khuôn như vậy.
Một suy nghĩ tinh nghịch bột phát trong đầu, nàng cúi xuống cười khẽ rồi một lèo gắp đồ ăn vào trong bát cho chàng.
Khi miếng bí đỏ đầu tiên được thả vào trong bát, Thần Tiêu thoáng kinh ngạc.
Tay cầm đũa gắp đậu hạ xuống, chàng nghiêng đầu, nhìn Nhiễm Duyệt đầy vẻ hoang mang.
Cho tới khi đồ ăn trong bát chất càng lúc càng thêm cao, chàng không khỏi kinh hoảng, cầm bát lên, e ngại hỏi: “Chủ thượng?”
Chắc chắn trước khi ăn xong những món chất trong bát chàng tuyệt không thể chạm vào được một hạt cơm nào, Nhiễm Duyệt ngừng tay, cười bảo: “Ăn nhiều vào.”
Thần Tiêu chỉ thấy lòng đầy hoài nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc dùng bữa.
Nhiễm Duyệt mỉm cười nhìn chàng, hỏi dai: “Ăn ngon không?”
Thần Tiêu còn chưa nuốt được đồ đang dở trong miệng, lại không rõ lắm định nghĩa hai chữ “ăn ngon” nhưng Nhiễm Duyệt đã hỏi, chàng bèn cố gằng nghĩ ngợi xem rồi trịnh trọng gật đầu.
Lúc này Nhiễm Duyệt mới hài lòng, an tâm ăn phần mình.
Ăn cơm xong, Nhiễm Duyệt vui vẻ dọn dẹp bát đũa, nàng dặn Thần Tiêu: “Huynh chờ ta một lúc, ta dọn đồ rồi về sẽ cùng luyện tâm pháp.”
“Được.” Thần Tiêu đáp lại sau đó dõi mắt nhìn theo nàng bước ra ngoài.
Đúng lúc trăng sáng tỏ, cả con đường Nhiễm Duyệt đi đều được phủ trong ánh sáng dịu dàng, nàng tới phòng bếp dễ dàng.
Nhớ tới phản ứng vừa rồi của Thần Tiêu, nàng không tự chủ cười vang, nhịp