Một đêm này, Nhiễm Duyệt hoàn toàn không thể nghỉ ngơi yên lành.
Nàng vốn định để khi Thần Tiêu ngủ thật say sẽ tìm thời cơ thích hợp đẩy chàng ra nhưng sau mấy phen do dự, rốt cuộc nàng vẫn không dám động tay.
Vì vậy nàng bèn chờ tới khi chàng xoay người.
Không ngờ anh chàng có tướng ngủ vốn không tốt lắm này, vào tối nay lại ngủ cực kỳ ngoan khiến nàng không khỏi hoài nghi phải chăng gối lên nàng mà ngủ thoải mái lắm sao.
Cứ thế cho tới đêm khuya, nàng không thể trụ được nữa mà ngủ gật.
Luân phiên giữa tỉnh và mê, sắc trời dần sáng, nàng mệt mỏi mở mắt, ngáp một cái thật to, còn người trong lòng cũng có cử động.
Nàng bật cười, giơ tay vỗ vai chàng, than thở: “Cuối cùng cũng thức dậy.
Mau dậy đi, chân bị huynh đè tới tê rần rồi.”
Thần Tiêu vừa thức, đầu óc vẫn còn mơ màng, lúc nghe được câu nói này, chàng phát hiện giọng nói của Nhiễm Duyệt ngay gần kề, giờ mới lờ mờ đoán được tư thế của cả hai.
Chàng vội đứng dậy nhưng không ngờ vừa mới cử động đã va thẳng vào cằm Nhiễm Duyệt.
“Ah…” Nhiễm Duyệt đỡ lấy chỗ đau, đang định cất lời oán trách nhưng nhìn thấy vẻ kinh hoảng trong mắt Thần Tiêu, nàng đổi ý, nằm thẳng trên giường, lăn lộn kêu đau, “Ôi đau quá đi mất, đau quá đi mà…”
Giờ thì kinh hoảng của Thần Tiêu đã biến thành luống cuống.
Chàng không có hiểu biết gì nhiều về cảm giác của người khác, càng không am tường sức mạnh mình gây ra.
Nhiễm Duyệt kêu la vậy, chàng tin ngay, nhất nhất coi rằng mình đã làm nàng bị thương nặng, nhất thời vừa lo vừa sợ.
Nhiễm Duyệt nghiêng người, len lén liếc trông phản ứng của Thần Tiêu, cố gắng nhịn cười, nghĩ xem có nên làm lố nữa không.
Đúng lúc ấy, một lọn tóc khẽ khàng rủ cuống trước mắt nàng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn lên, thấy Thần Tiêu cúi thấp người, phủ toàn bộ cơ thể nàng trong bóng chàng.
Khoảng cách chỉ tày gang tấc, nàng nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt chàng, tựa như bóng ảnh phản chiếu nơi hồ biếc.
Chàng im lặng, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa cằm nàng, ngón tay chàng dịu dàng chỉ dám khi có khi không chạm vào da nàng, bởi dường như chỉ cần dùng một chút sức thôi là nàng cũng có thể vỡ tan vậy.
Dưới tất cả những dịu dàng này, nàng quên cả cử động, cho đến khi thấy hình bóng mình trong đôi mắt ưu sầu đó loang loáng nước mới có thể hoàn hồn, xin lỗi chàng không ngớt.
“Xin lỗi, xin lỗi huynh, ta lừa huynh đó, thực ra thì không đau đâu.
Huynh đừng coi là thật nhé.”
Thấy nàng nói vậy, đầu mày chàng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: “Ừ.
Chủ thượng không sao là được.”
Vào khoảnh khắc ấy, Nhiễm Duyệt âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ đùa giỡn chàng như vậy nữa.
Nàng nhoẻn cười ngại ngùng, định đứng dậy mới phát giác hai chân tê dại không thể ngồi dậy.
Vừa rồi ầm ĩ mà quên mất hai chân tê rần.
Nàng không biết làm sao, đành giơ tay khoác lên vai Thần Tiêu, “Xin lỗi, phụ ta một tay, không lên nổi.”
Thần Tiêu đồng ý ngay, giơ tay ra giữ lấy eo nàng.
Nhiễm Duyệt vốn chỉ muốn mượn lực không ngờ chàng lại kéo cả người vào lòng.
Lúc dựa vào vai chàng, nàng không khỏi hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.
Thần Tiêu ôm nàng dậy, thấy nàng không cử động bèn hỏi: “Chủ thượng?”
Nhiễm Duyệt hơi kinh hãi, lúc này mới lùi người ta.
Nàng cân nhắc một chút rồi nói: “Ah, huynh đi rửa mặt trước, chân ta vẫn còn tê, chưa thể cử động.” Trông thấy Thần Tiêu lộ vẻ lo âu, nàng cười đẩy chàng đi, “Không sao, một loáng là ổn, mau đi đi.”
Thần Tiêu nghe vậy đành phải gật đầu rời đi.
Nhiễm Duyệt ngồi bên giường, xoa bóp hai chân không còn cảm giác, chỉ biết định nghĩa những cảm xúc mới vừa rồi của mình rằng: Quả nhiên ngủ không ngon thì sẽ không có tinh thần mà!
…
Cho tới khi hai chân bình thường trở lại, mọi việc lại như thường.
Sau khi rửa mặt thì tới giờ học sáng.
Học sáng xong, cơm nước xong, Nhiễm Duyệt đưa Thần Tiêu tới diễn võ trường.
Hoành Nghị trông thấy hai người họ thì cười tủm tỉm ra nghênh đón, cất lời chào hỏi.
Nhiễm Duyệt cũng đáp lại, nàng không vòng vo, thẳng thắn đề cập tới việc “Luyện kiếm quá lâu sẽ không có thời gian tu luyện tâm pháp” và “Phải tiến hành một cách tuần tự, không được đốt cháy giai đoạn” với Hoành Nghị.
Hoành Nghị nghe xong bật cười không ngớt, khoát tay ý bảo Thần Tiêu vào trong luyện kiếm.
Đợi Thần Tiêu đi xa, hắn nhịn cười, nhướn mày, hỏi Nhiễm Duyệt: “Sao, đau lòng?”
Nhiễm Duyệt thấy hắn hoàn toàn không coi lời mình ra gì, không khỏi tức giận mắng: “Đương nhiên phải đau lòng rồi.
Vết thương vừa lành đã bị ép tập mệt tới vậy.”
“Ngủ một giấc không phải là khỏe rồi sao?” Hoành Nghị đáp hời hợt.
“Chỗ nào khỏe hả!” Nhiễm Duyệt cau mày, “Tóm lại, luyện kiếm không phải là chuyện một sớm một chiều, lại thêm Thần Tiêu chưa có nền tảng lại càng phải đi từng bước một.
Có câu “dục tốc bất đạt”…”
“Ngừng! Ngừng! Ngừng!” Hoành Nghị giơ tay lên cắt ngang lời nàng, thở dài bảo, “Tạm dừng nói những lời này với ta đã, sư muội tới đây xem thử.”
Nhiễm Duyệt không rõ nội tình nhưng vẫn nghiêm túc nhìn theo hướng tay hắn.
Nơi chỉ tới là Thần Tiêu.
Đúng theo lời dặn của Hoành Nghị, chàng yên lặng luyện tập những gì đã học hôm qua.
Kiếm pháp nhập môn là thứ đơn giản nhất.
Chàng thuộc lòng cả bộ kiếm pháp, từng chiêu từng thức được tung ra cực kỳ quy chuẩn.
Sau khi luyện một hồi, chàng thu kiếm đứng đó, cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát rồi lựa ra một số chiêu trong đó, luyện lại một lần.
Nhưng vào lần này, góc đưa kiếm, lực, điểm kết thúc, tất cả đều không có điểm gì có thể bắt bẻ, hoàn hảo tới mức khiến người ta phải líu lưỡi không nói nên lời.
Nhiễm Duyệt không biết nên hình dung kiếm pháp của Thần Tiêu thế nào.
Khác với sự mạnh mẽ quyết liệt của Ninh Sơ, không giống với sự linh hoạt khéo léo của nàng, kiếm pháp của chàng dường như chỉ gói gọn trong một từ đó là “Chính xác.”
Đúng vậy, chính xác.
Không chút qua quýt, không chút thiếu sót.
Nếu như không phải hoàn toàn thấu tỏ thì sao có thể làm được như vậy?
Nhiễm Duyệt bỗng có cảm giác: Không phải chàng đang học bộ kiếm pháp này mà là hiểu nó.
“Sao?” Hoành Nghị nhìn vẻ mặt nàng, cười hỏi.
Nhiễm Duyệt quay lại, trong mắt vẫn nhuộm kín vẻ kinh ngạc và ngợi khen: “Huynh ấy…”
“Lợi hại tới đáng sợ đúng không?” Hoành Nghị hoàn chỉnh nốt câu đánh giá, vuốt vuốt hai cánh tay mình, thú thật, “Ta thấy mà nổi da gà, mới chỉ trong có một ngày thôi! Với ngộ tính bậc này, dõi mắt khắp Linh Túc cung cũng không mấy người so được.”
Nhiễm Duyệt nhớ tới những chuyện trước đó, lại càng thêm đồng tình, nàng gật đầu đáp: “Ừ.”
“Cậu ta chưa thể điều khiển cơ thể một cách thuần thục, thể lực và tốc độ còn đôi chỗ thiếu xót, kiếm thuật vẫn có giới hạn.
Nhưng nếu đổi lại thành pháp thuật chú quyết, chỉ e chưa tới nửa năm tới một năm, sẽ trên cả ta và muội.” Hoành Nghị nói tới đây, không khỏi thốt lên, “Thân là Chiến linh đã chiếm hạng nhất không ngờ đổi sang thành người cũng không hề kém cạnh.
Không hổ là Thần tôn.”
Không hổ là Thần tôn…
Lời tương tự thế này Nhiễm Duyệt đã nghe quá nhiều.
Lúc đầu trong lòng nàng vẫn còn rất mâu thuẫn, luôn cảm thấy những lời này mang vẻ châm chọc.
Nhưng đến hôm nay nàng đã có thể coi nó là lời khen ngợi.
Nàng cười vui vẻ, đắc ý nói với Hoành Nghị: “Đương nhiên rồi!” Dứt lời, nàng lại nói tiếp, “Nhưng mà huynh cũng đừng vì khen Thần Tiêu nhà muội mà quên lời muội! Lợi hại tới đâu cũng vậy, không được phép để huynh ấy luyện lâu quá!”
Hoành Nghị cười nhìn nàng, cực kỳ lưu ý tới hai chữ “nhà muội” trong lời nàng nói, nhưng không tiện nhiều lời, giải thích đơn giản: “Chính là vì cậu ta rất lợi hại nên mới muốn thử xem giới hạn của cậu ta tới đâu.
Đúng rồi, hay là dạy cậu ta Thiết trướng quyết nhỉ?”
“Thiết trướng quyết?” Nhiễm Duyệt có phần băn khoăn.
“Đúng vậy.” Hoành Nghị đáp, “Khi xưa Yến Hoàn có thừa nhanh nhẹn nhưng lại thiếu ở sức mạnh cho nên muội bắt đầu nghiên cứu Thiết trướng quyết, một là để hỗ trợ, hai là làm lá chắn phòng ngự.
Nay lại khác, theo cách nhìn của ta, chi bằng đổi vai cho nhau.
Muội làm chủ công, cậu ta hỗ trợ.”
Nhiễm Duyệt chưa bao giờ nghĩ tới điều này, không khỏi trầm tư.
Hoành Nghị thấy nàng vậy liền biết tới tám phần nàng sẽ tiếp nhận đề nghị của hắn nên càng rèn sắt khi còn nóng: “Dựa vào tư chất của cả hai nhất định có thể được.
Tới lúc đó, lại càng chặn được miệng lưỡi xung quanh, khiến toàn phái tâm phục khẩu phục.”
Nhiễm Duyệt nghe xong, vui mừng đáp: “Được!”
Hoành Nghị gật đầu với nàng, nói tiếp: “Cho nên không thể lười biếng được.
Tóm lại trước khi mặt trời lặn, ta sẽ không để cậu ta được về.”
“Gì cơ?”
Nhiễm Duyệt tính kỳ kèo thêm chợt nghe thấy tiếng chuông vang dồn dập.
Đây là tín hiệu triệu tập đệ tử trong Linh Túc cung.
Nhất thời, tất cả mọi người trong diễn võ trường đều ngừng động.
Hoành Nghị cau mày, thốt, “Xem ra không phải chuyện gì tốt lành… Đi thôi.”
Nhiễm Duyệt gật đầu, gọi Thần Tiêu tới, cùng đi đến đại điện.
…
Trước đại điện các đệ tử đã tới rất đông.
Ngọc Điệt chân nhân và năm vị Đàn chủ đứng trên điện, Ninh Sơ đứng bên.
Nhiễm Duyệt vốn định đứng bên dưới nghe lệnh cùng các đệ tử khác thì thấy Ninh Sơ vẫy tay với mình, ý bảo qua đó.
Nàng chưa bao giờ trải qua tình huống này, cảm thấy khá lúng túng.
Hoành Nghị đứng cạnh, thấy vậy cười giục: “Còn không đi mau, đó mới là vị trí của muội.”
Nhiễm Duyệt gật đầu, thoáng do dự đi lên.
Hành lễ với Ngọc Điệt chân nhân và các vị Đàn chủ, nàng cúi đầu đi tới bên cạnh Ninh Sơ.
Ninh Sơ thấy nàng tới, khẽ quở trách: “Sao lại chậm chà chậm chạp vậy?”
Nhiễm Duyệt cười ngượng ngùng, nói xin lỗi, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Trước mắt nàng là quảng trường đại điện, các đệ tử của năm Đàn chia ra đứng thành từng nhóm, tuy có tới ngàn người nhưng tất cả lặng yên không tiếng động.
Nhìn cảnh này Nhiễm Duyệt không khỏi cảm khái.
Cách đây không lâu, nàng cũng là một thành viên trong đội