Dưới chân núi, lửa cuồn cuộn thiêu đốt khiến lớp da bị hun nóng tới nứt nẻ.
Ma chướng phủ kín nơi nơi, cản trở tiên pháp.
Nhiễm Duyệt cố gắng giữ vững Bí quyết thiết trướng, hòng chống lại ngọn lửa.
Việt Vô Kỳ đứng ngay sau, tấn công bằng xiềng xích.
Tuy nhiên toàn bộ đã bị nóng chảy khi chưa kịp tới trước mặt Lệnh chủ.
Trước thế giằng co, hàng ngàn luồng sáng đột nhiên rơi từ trên núi xuống.
Nhìn kỹ, đó chính là ngàn vị Chiến linh.
Kẻ thiện chiến, đồng lòng tấn công Lệnh chủ; người giỏi thủ, đứng phía trước Nhiễm Duyệt và Việt Vô Kỳ, xếp trận phòng hộ; ai mạnh về trinh sát thì chia ra tìm nguồn phát ma chướng.
“Thiên quân đại trận?” Lệnh chủ phá giải đợt tấn công đầu tiên, cười chê, “Một lũ vô dụng có tụ lại thêm nữa cũng vô dụng thôi!” Ả dứt lời, cầm thanh Kim Cương lên, hua kiếm càn quét, “Cương phong phá sát! Bách túy hình!”
Nhất thời, hàng chục chiến linh bị kiếm khí mãnh liệt, rào rạt đánh văng ra.
Nhiễm Duyệt thấy vậy định tiến lên lại bị một vị Chiến linh ngăn cản: “Mời cô nương Nhiễm Duyệt lập tức trở về núi, nơi này giao cho chúng ta.”
Nhiễm Duyệt tuy do dự nhưng vẫn biết điều làm được giờ có hạn.
Nàng gật đầu rồi để ý thấy Việt Vô Kỳ gần đó chợt quỳ sụp xuống đất.
Nàng vội vàng đến bên dìu đỡ: “Đàn chủ sao vậy?”
Việt Vô Kỳ thở hổn hển, trông rất cực nhọc, cô vịn Nhiễm Duyệt chống người dậy, mắng nhỏ: “Tên khốn kia đi hao tổn tinh lực ta đúng vào lúc này.”
Nhiễm Duyệt biết người cô ta nhắc tới là Tuyệt Trảm, không khỏi lo lắng.
Lẽ nào trên đường về núi Tuyệt Trảm gặp phải kẻ địch? Nàng nghĩ thầm, ngước mắt dõi lên đỉnh Thần Dục.
Ngay lúc đó, có một vật thình lình xuyên vào đầu nàng, chấn động toàn thể hồn phách nàng.
Phủ kín tầm nhìn nàng là màu máu.
Sau đó, mùi máu nồng nặc xông vào mũi, cả miệng cũng có vị tanh ngọt của nó.
Là ma chướng? Là tà thuật? Hay …
Không để Nhiễm Duyệt kịp nhận rõ, luồng khí sắc bén đã đổ xô về phía nàng.
Từng đợt nối nhau, tựa như bất tận.
Nàng quá sức chịu đựng rên lên thành tiếng, ôm chặt lấy hai cánh tay mình, chỉ muốn làm dịu cơn đau.
Việt Vô Kỳ ở bên thấy tình hình này cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đỡ vai nàng, liên tục hỏi han.
Nhưng lúc này Nhiễm Duyệt không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, bên tai nàng chỉ có tiếng gào thét bị đè nén, tiếng kêu khàn đặc nho nhỏ vọng về từ nơi xa, vậy mà lại âm vang rộng khắp.
Giọng nói đó, nàng đã chẳng thể quen thuộc hơn…
Thần Tiêu?
Khi cái tên ấy hiện lên trong lòng nàng, cùng cuốn theo vô vàn ưu tư hỗn loạn, chất chồng.
Vì sao lại chết? Sao còn lưu luyến? Sao vẫn kiên trì? Sao không buông bỏ?
Không hay kiếp trước, sống trong nghi hoặc, không rành thế sự, ôm mãi lo âu.
Trăng đêm vằng vặc, đỏ thẫm xanh lơ, lạnh ấm đau ngứa, yêu ghét buồn vui.
Giấu đi nanh vuốt, nịnh nọt hết lòng, bên dưới thân xác, xiết bao hèn yếu.
Linh ky cũng được, Kim Nhụy có sao, đều là trói buộc, chẳng khác gì nhau.
Gọt xương lóc thịt, xẻ gân cắt mạch, thống khổ nhường đó, không sợ chút nào?
______Sợ.
Xuôi theo dòng suy nghĩ này, Nhiễm Duyệt hoảng hốt, khạc ra một ngụm máu tươi.
Thần thức đột ngột thanh tỉnh, chỗ đau cũng biến mất theo, chỉ là tâm hồn vẫn chấn động khiến nàng lẩy bẩy run rẩy.
Việt Vô Kỳ vội đỡ nàng đứng dậy, giúp nàng lên núi.
Lệnh chủ thấy hai người rời đi, cười lạnh quát: “Ai cho các ngươi đi?”
Dứt lời, ma kiếm Băng Nghiêu được cắm xuống đất, gọi lên trăm ngàn hình nhân đất, chặn đứng đường đi của cả hai.
Lệnh chủ giơ tay lên đổi kiếm, tiếp tục dùng “Cương phong phá sát”, lấy một địch trăm, cực kỳ thuần thục.
“Hừ, Thiên Quân Đại Trận chỉ đủ chống đỡ được một nén nhang… Trong một nén nhang, bổn tọa muốn các ngươi tan thành tro bụi!”
Theo những lời ngạo mạn này, ma khí ngùn ngụt như lửa thiêu người.
Dẫu có là Chiến linh, cử động vẫn sẽ chậm trong giây lát.
Mượn khe hở này, lũ hình nhân đất ùa tới, đổ ụp xuống Nhiễm Duyệt và Việt Vô Kỳ.
Việt Vô Kỳ không chút chần chừ, đan xiềng xích thành lưới, quyết thủ.
Nhưng giờ cô ta đã kiệt sức, xiềng xích dao động, như sắp gãy.
Nhiễm Duyệt tuy có lòng tương trợ nhưng chẳng biết vì sao, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, một ngón tay cũng không thể cử động.
Tiếng nứt vỡ liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu, toàn bộ xiếng xích gãy lìa.
Vào khoảnh khắc ngàn vạn khối đá đè xuống, xung quanh bỗng chợt yên tĩnh.
Đột nhiên, sấm nổ vang trời ___
Tiếng của nó, ù điếc tai người; thế của nó, lay trời động đất.
Cùng với tiếng sấm cuồn cuộn, tia sét tuôn trào như rễ mạch lan rộng.
Bầu trời chói lọi lóa mắt, sáng như ban ngày.
Sấm sét rọi khắp nơi, toàn bộ hình nhân đất vỡ nát, tiêu tan thành cát bụi.
Nhiễm Duyệt ngước mắt lên, trong vầng hào quang, Thần tôn của nàng bay vụt xuống, chắn trước người nàng.
Nhìn bóng lưng chàng, Nhiễm Duyệt thấy khó thở, bàng hoàng tới rợi lệ.
Áo ngoài của chàng rách hết cả, áo trong màu trắng cũng tả tơi và bị nhuộm bởi máu tươi …
Màu của nó… đỏ thẫm.
Trước cảnh tượng này, thế công của Lệnh chủ có phần chậm lại.
Ả quét sạch mấy Chiến linh xung quanh, nhìn đối thủ duy nhất của mình: “Có thể làm tới mức này…”
Thần Tiêu đối mặt với ả, vẻ mặt chàng bình lặng.
Chàng cất lời, giọng dửng dưng: “Giờ ngươi chỉ có bốn thanh kiếm…”
Lệnh chủ cau mày, nhìn bốn thanh bảo kiếm bay xung quanh người: Kim Cương, Tang Uyển, Sí Liệt, Băng Nghiêu.
“Chống nổi không?” Thần Tiêu nói.
Lúc chàng dứt lời là lúc sét đánh xuống.
Dù có là Lệnh chủ cũng không thể tránh được đòn này.
Sấm sét vụt tới, tứ kiếm vờn quanh, bảo vệ chủ nhân.
Tiếng nổ điếc tai lắng xuống thành tĩnh mịch.
Cho tới khi tia sét tan hết, đứng trong tứ kiếm, Lệnh chủ sừng sững.
Ả cười khẽ, chuẩn bị cất lời thì bị tiếng vang nho nhỏ xen vào.
Ả nhìn theo tiếng động, chỉ thấy trên cự kiếm Kim Cương bất ngờ xuất hiện vết nứt.
Lệnh chủ nhướng mày thoạt lui ra mấy trượng.
Đúng lúc đó, sét lại đổ xuống, rơi vào vị trí ả vừa đứng.
Không để ả kịp yên ổn, các chùm sét dồn dập kéo tới, đeo đẳng theo sát.
Chưa được bao lâu, Lệnh chủ đã rơi vào thế hạ phong.
Vậy mà ngay lúc ấy, Việt Vô Kỳ đột ngột gào to: “Thần Tiêu! Dừng tay!”
Thế công của Thần Tiêu ngừng lại, chàng quay đầu về.
Nhiễm Duyệt suy nhược nằm trong lòng Việt Vô Kỳ, sắc mặt tái nhợt.
Đôi mắt rũ xuống hoàn toàn không chút thần thái, lộ vẻ trống rỗng đáng sợ.
___ tiêu hao quá lớn sẽ tổn hại tới chủ nhân.
Lúc nhớ ra điều này, Thần Tiêu vung tay, hủy hết sấm sét.
Trời đất lại chìm trong tăm tối, mưa đêm tí tách, lạnh lẽo thấu xương.
“Ha…” Lệnh chủ có thời gian thở dốc không khỏi bật cười, “Không hổ là thần.
Nếu vào lúc ngươi sinh thời, e rằng bổn tọa chưa chắc là đổi thủ của ngươi… May mà ngươi đã chết!”
Thần Tiêu đứng thẳng người, quay lại nhìn Lệnh chủ.
Lệnh chủ mỉm cười, bảo kiếm Tang Uyển tỏa ánh sáng dìu dịu chữa lành toàn bộ vết thương của ả.
Ánh sáng hiền hòa hắt vào con ngươi ả lấp lánh.
“Bổn tọa càng lúc càng hiếu kỳ.” Lệnh chủ tiếp tục cất tiếng, “Tuổi thần vô hạn, uy lực như ngươi chắc chắn không thể bị giết.
Vậy thì vì sao ngươi chết?” Lệnh chủ đang nói chợt nhớ ra điều gì, “À, đúng rồi, có một loại thần không sống được như vốn lẽ, không thể sử dụng sức mạnh từ đất trời để tự dưỡng mà cần thế nhân cung phụng.
Ngừng cung phụng y sẽ chết.” Ả ngoẹo đầu, dí dỏm phán đoán, “Bổn tọa đoán xem nào, ngươi tuyệt không phải hạng tiểu thần phù hộ gia trạch bình an, lẽ nào chuyên trị sát phạt trong chiến tranh.
À, vậy thì khó trách.
Cung phụng tầm thường, chỉ có tam sinh*.
Còn như ngươi, cần phải tế bằng người.
Thế gian thái bình, tế đàn của ngươi hoang phế.
Ngươi chết không cam lòng, hẳn vô cùng oán hận thế nhân đã ruồng rẫy mình!”
(*tam sinh = ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê, lợn)
Thần Tiêu lẳng lặng nghe, mặt chẳng chút gợn sóng.
“Haiz, đã vậy thì ngươi ở lại tiên môn còn có ích gì? Chi bằng quy thuận bổn tọa…” Lệnh chủ cất giọng tà nịnh, khẽ khàng dụ dỗ người ta bằng mật ngọt, “Loại sinh vật tên là “người” ở Cức Thiên phủ ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Thần Tiêu chẳng hề đáp lại, chàng chỉ cúi đầu, liếc coi Nhiễm Duyệt.
Thấy nàng khỏe hơn một chút, chàng lại gọi sấm sét tới, chiến tiếp.
Việt Vô Kỳ thấy vậy cuống quýt can ngăn: “Không được, Nhiễm Duyệt không chịu được đâu!”
“Tha cho ả, chủ thượng vĩnh viễn bất ổn.” Thần Tiêu giải thích, “Để lỡ mất hôm nay e rằng không còn cơ hội nào nữa.”
Việt Vô Kỳ lắc đầu, khuyên: “Ngươi không hiểu, ma đầu kia vô hình vô tướng, được hóa thành từ tà niệm trong thiên địa.
Sấm sét của ngươi chỉ có thể hủy đi thân xác ả, sau này ả vẫn có thể đoạt xác hồi sinh! Chỉ có giam giữ ả, bào mòn ả bằng tiên khí mới có thể tiêu diệt!”
“Giết” ma đầu kia đã khó như lên trời nói gì tới giam giữ?
Thần Tiêu chau mày, chàng do dự.
“Nóng nảy?” Lệnh chủ mở miệng, cười vui sướng, “Ngươi mà cũng sẽ nóng nảy? Hahahaha, bổn tọa ban cho ngươi Kim Nhụy, vậy mà có thể khiến cho ngươi giống người hơn hahahaha…”
Đúng lúc này chợt có tiếng quát trầm mạnh vang tới: “Ma đầu to gan, chớ có ngông cuồng!”
Ngay sau đó, một luồng sáng rớt xuống Lệnh chủ.
Lệnh chủ lập tức lùi ra sau, tránh khỏi luồng sáng, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Trên bầu trời đen thăm thẳm, một vị lão giả đứng giữa không trung, tay nâng mặt gương, ánh sáng kia tới từ chính tấm gương đó.
Việt Vô Kỳ trông thấy lão giả, quá đỗi mừng rỡ.
Cô ta đặt Nhiễm Duyệt xuống, ôm quyền hành lễ, cất cao giọng: “Cung nghênh Chân quân!”
Thì ra lảo giả này chính là Thượng Dương chân quân đứng đầu tiên đạo.
Lệnh chủ gặp Thượng Dương, mặt mũi như hoa nhăn nhó, vặn vẹo: “Ông lại tới!”
“Hừ, ngươi giương đông kích tây, bài binh bố trận, bổn quân mà không đến chẳng phải tiếc lắm sao?” Lúc Thượng Dương chân quân nói chuyện, tiên khí dâng lên, trải rộng lớp khí trong sạch, cương chính.
Lệnh chủ cầm Tang Uyển trong tay, suy nghĩ đối sách, chợt thấy các đệ tử Linh Túc cung theo sau Thượng Dương chân quân tới, đi ngay đằng trước chính là Vân Kình và Ninh Sơ.
Gặp hai người họ, Việt Vô Kỳ càng thêm an tâm, giờ mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Lệnh chủ thấy tất cả lại gần, liếc nhìn Kim Cương nứt vỡ, hậm hực: “Hôm nay bổn tọa chơi đã rồi, sau tiếp tục nhé.” Dứt lời, ả lùi bước, định rời đi.
Thượng Dương sao có thể tha ả, ông nhấc tấm gương trong tay lên, dẫn ánh sáng rọi tới.
Gương này chính là pháp bảo Nguyên Thiên Giám của tiên gia, mang ánh sáng mặt trời tới, tiễu trừ tà ma, có năng lực trấn áp yêu ma.
Lệnh chủ có phần kiêng kỵ, vung Tang Uyển trong tay, ra lệnh: “Tang lâm hóa vật! Sâm la loạn!”
(*Tang lâm hóa vật, sâm la loạn: rừng dâu hóa thành vật sống, gọi ảo cảnh rừng tới)
Bảo kiếm tỏa sáng, cảnh vật xung quanh biến đổi chớp nhoáng.
Khi núi non trùng điệp, lúc sông dài biển rộng; khắc trước hoa nở như gấm, chớp mắt tuyết chất đụn cao.
Ngàn vạn cảnh vật khắp đất trời, tất cả tề tựu trong khoảnh khắc, khó phân hư thực.
Tới khi ảo cảnh tan biến, nào còn bóng dáng ma đầu.
Vân Kình lo lắng bước lên hỏi Thượng Dương: “Sư tôn, có nên truy kích không?”
“Đuổi nổi sao?” Thượng Dương thu bảo kính về, nói