Khi trời sáng hẳn, Nhiễm Duyệt mới dần tỉnh lại.
Bên trên là đỉnh giường quen thuộc khiến nàng thấy an tâm.
Nàng thử cử động nhưng toàn thân như bị đánh nát, chẳng chỗ nào không đau.
Đầu ong ong tựa hàng ngàn viên bi lắc qua lắc lại làm nàng choáng váng.
Nàng cố gắng giơ tay lên, xoa bóp hai thái dương, chợt nghe ai đó khẽ gọi nàng thật êm ái:
“Chủ thượng.”
Ý thức mông lung được tiếng gọi đánh thức, ngay cả vết thương trên người cũng như được ghìm lại.
Nàng ngồi vụt dậy, nhìn người vừa nói.
Thần Tiêu đang quỳ ngồi bên cạnh giường, khuyên nàng: “Chủ thượng bị thương nặng, không thể tùy tiện cử…”
Không để chàng nói hết, Nhiễm Duyệt đã lao xuống giường, ôm chầm lấy chàng.
Thần Tiêu ngơ ngẩn, sững người.
Bản thân quay lại môn phái bằng cách gì, Nhiễm Duyệt đã quên.
Nhưng chuyện xảy ra trước đó ghi tạc trong lòng nàng, không tài nào quên nổi …
Khoảnh khắc này, nàng ôm ngập lòng, là linh thể lạnh băng.
Ngợp nơi miệng mũi chỉ có hơi lạnh thánh khiết và mùi máu tanh.
Mùi thơm mát lành hay hương ngọt nồng đượm đã tan biến mất tăm.
Nàng cắn chặt môi, ép tiếng khóc nức nở vào nhưng nước mắt đâu thể ngừng rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống vai chàng.
Thần Tiêu đương nhiên phát hiện ra, cũng nghe thấy tiếng nàng nghẹn ngào, chàng biết.
Chỉ là chàng lại không biết nên an ủi nàng thế nào.
Hồi lâu sau, chàng nói với nàng: “Chủ thượng, xin hãy thu ta vào Linh phữu.”
Nghe chàng nói vậy, Nhiễm Duyệt ý thức được điều gì, nàng buông tay ra, cuống quýt hỏi chàng: “Huynh bị thương à? Có nặng không? Hay là dùng Yếm Linh Triệu nhé?”
Giây lát tách rời nhau, Thần Tiêu lập tức trông rõ mồn một vệt bầm tím đáng sợ trên cổ nàng.
Khi đó, nếu thêm một phần sức nữa, chỉ sợ…
Chàng rủ mắt, nén suy nghĩ lại, giải thích với nàng: “Ta không sao.
Chỉ là để Chiến linh bên ngoài sẽ hao tổn quá nhiều.
Thu ta vào Linh phữu mới giúp chủ thượng nghỉ ngơi khỏe hẳn.”
“Ta ổn mà.” Nhiễm Duyệt lau nước mắt, nhoẻn cười, “Vẫn gánh được chút tiêu hao này.” Nàng kéo tay chàng, đổi đề tài, “Huynh đổi y phục trước đi.”
Thần Tiêu cúi xuống nhìn y phục của mình.
Máu đã khô thành màu đỏ sậm, nhìn vô cùng bẩn.
Chàng ngẫm nghĩ giây lát, sau đó dứt khoát kéo hết chỗ rách rưới trên người ra.
Không để Nhiễm Duyệt kịp bày tỏ kinh ngạc, chàng nhắm mắt, quầng sáng chói lọi phủ lên toàn bộ cơ thể, hóa thành bộ trang phục màu xanh lơ.
Khi ánh sáng tan đi hết, vết bẩn trên người chàng cũng được gột sạch, tựa như phục sinh.
Nhiễm Duyệt giật mình, đây cũng là vẻ ngoài lần đầu chàng xuất hiện.
Vào thoáng chốc nàng ngơ ngác, Thầm Tiêu chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt chàng, như mây vờn núi, như trăng mờ rọi.
Nhìn bản thân hiện lên nơi đôi con ngươi ấy, chẳng khác nào hoa trong gương trăng trong nước…
“Mong chủ thượng thu ta vào Linh phữu.” Lúc này, Thần Tiêu lặp lại thỉnh cầu.
Nhiễm Duyệt vẫn ôm lòng lưỡng lự nhưng đành thỏa hiệp.
Nàng đứng dậy, lấy Linh phữu được đặt trên kệ.
Linh phữu này do Ninh Sơ tìm người chế thành, vốn tưởng chẳng cần dùng tới, giữ lại làm kỷ niệm, ngờ đâu …
Nàng thôi nghĩ, lắc nhẹ Linh phữu lập tức nghe tiếng nước sóng sánh bên trong, Ninh Sơ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, anh ta đã sớm cho nước hồ Túc Tinh vào.
Đến nước này, chẳng còn lí do chối từ.
Nàng yên lặng quay về bên Thần Tiêu, đặt Linh phữu giữa hai người.
Khấu quyết, lệnh: “Linh phữu, mở.”
Câu lệnh dứt, linh phữu chấn động nhẹ, hắt luồng sáng chói lòa, bao trùm Thần Tiêu.
Nơi quầng sáng, Thần Tiêu gật đầu rũ mi, giọng chàng nghe dịu dàng mà quá đỗi xa xôi: “Chủ thượng nghỉ ngơi sớm ngày khỏe mạnh.”
Nào cho Nhiễm Duyệt cơ hội trả lời, ánh sáng tan đi, trước mắt trống không.
Nàng giật giật môi, nuốt lời muốn nói vào.
Nhặt linh phữu lên, tay siết chặt.
Linh phữu lạnh như băng, tựa như thân nhiệt chàng…
Cuối cùng, nàng chẳng thể bảo vệ được chàng.
Nàng chán nản tựa vào mép giường, hối hận và bi thương dâng trào, mãi khôn nguôi.
Sau đó, có lẽ do đau đớn và mệt mỏi kéo nàng vào cơn mê.
Đáng buồn cười là, đúng như Thần Tiêu nói, nàng ngủ rất yên lành.
Hôm sau tỉnh dậy, chỗ đau trên người đã đỡ hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
Nàng tỉnh táo nhìn đỉnh giường.
Nàng chợt nhớ ra, đang tự hỏi không rõ ai đưa mình về giường chợt nghe giọng Viêm Lung vang lên: “Muội tỉnh rồi.”
Nhiễm Duyệt nhìn theo tiếng gọi, thấy Viêm Lung đang ngồi cạnh giường.
Viêm Lung cười nhìn nàng, giơ tay vỗ đầu nàng: “Ngủ giỏi đấy.
Ngồi trên đất vẫn ngủ được.
Dọa chủ thượng nhà tỷ sợ chết khiếp, hại tỷ tỷ đây phải ở lại canh muội cả đêm.”
Nhiễm Duyệt chẳng còn lòng đối đáp những câu trêu chọc của cô nàng, chỉ đứng dậy kéo tay Viêm Lung, vui vẻ hỏi liên tục: “Viêm Lung tỷ, tỷ về rồi?! Vậy Ninh Sơ sư huynh cũng không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ôi, muội ngủ tới lú lẫn rồi.” Viêm Lung giơ tay chọc trán nàng, “Chúng ta đương nhiên chẳng bị sao hết.”
Hôm đó, sau khi Thần Tiêu khôi phục thân Chiến linh, mới chiến đấu được một lát, Nhiễm Duyệt đã kiệt sức.
Việc Thượng Dương chân quân tới cứu viện nàng nào hay biết, Viêm Lung phải kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
“… Chân quân bảo, Cức Thiên phủ bày mưu sâu kế hiểm nhường ấy, tất có lòng nhổ tận gốc Linh Túc cung.
Đỉnh Thần Dục có tiên khí hừng hực, ma vật khó thể nào bước vào cho nên Cức Thiên phủ mới tạo ma chướng, giảm bớt tiên khí, nhân cơ hội đánh lên núi.” Viêm Lung kể, “Nay, lấy thủ sơn làm trọng.
Ma cốt dưới chân núi đã được thanh trừ quá nửa, sau đó cần lập đàn thi pháp, củng cố tiên khí.
Chỉ cần tổng đàn vững chãi, Chiến linh bọn ta có thể đánh một trận ra trò với ma đầu kia.”
Nghe xong, Nhiễm Duyệt cảm thấy cực kỳ phấn chấn.
Viêm Lung thấy vẻ mặt nàng, cười khẽ: “Cho nên, dưới tình hình hiện nay, mất đi xác phàm đổi về thân Chiến linh là chuyện tốt.
Ta nghĩ vậy đấy.”
Nếu những lời này do người ngoài nói ra quả thực có phần lạnh lùng.
Tuy nhiên thay bằng Chiến linh lại có tác dụng an ủi.
Nhiễm Duyệt biết ý tốt của Viêm Lung, nàng thu liễm bi thương và áy náy, gượng cười, gật đầu.
Viêm Lung không dừng ở chủ đề này lâu, cúi đầu nhìn Linh phữu được Nhiễm Duyệt nắm chặt trong tay, cười nói: “Đúng rồi, lúc về ta mới gặp qua cậu ta, chưa nói được gì, muội gọi cậu ta ra chơi với ta chút đi.”
Nhiễm Duyệt đương nhiên hiểu “cậu ta” trong miệng Viêm Lung là ai, nhìn Linh phữu trong tay, chẳng hiểu sao cứ do dự, chần chừ chẳng dám gọi chàng.
Viêm Lung thoáng âu lo, định chọc cười vài câu thì có người gõ cửa, cung kính mời Nhiễm Duyệt tới chỗ Trấn Minh Đàn chủ.
Khắc đó, Nhiễm Duyệt như trút được gánh nặng.
Nàng giúi Linh phữu vào tay Viêm Lung, đứng dậy rửa mặt chải đầu, vội vã đổi xiêm áo bước nhanh ra cửa.
Viêm Lung dõi theo nàng rời đi rồi cúi đầu ngó Linh phữu trong tay, không khỏi thở dài.
…
Bên trong đàn Trấn Minh, các đệ tử đều ở đó.
Thấy Nhiễm Duyệt tới, họ không vồn vã mà bình thản dẫn nàng vào hậu điện rồi lần lượt lui ra.
Nhiễm Duyệt chưa từng tới đàn Trấn Minh nên khá khẩn trương.
Bước vào trong, hiển hiện trước mắt là hồ nước nằm ở trung tâm đại điện, hồ nước sâu thăm thẳm, gần giống như hồ Túc Tinh.
“Ngươi tới rồi.” Giọng Việt Vô Kỳ vang lên ở phía trước, trong trẻo, lạnh lùng.
Nhiễm Duyệt cúi đầu hành lễ, kính cẩn thưa: “Đệ tử Nhiễm Duyệt bái kiến Đàn chủ.
Không biết Đàn chủ có gì sai bảo?”
Nhắc tới cũng lạ, Nhiễm Duyệt đối với Việt Vô Kỳ vốn vừa kính vừa sợ, còn lẫn trong đó cả oán giận, nhưng kinh qua trận đánh vừa rồi, lòng cảm