“Ta không đi.”
Nhiễm Duyệt thoáng ngơ ngác, nghĩ bụng chắc tại mình gọi chàng cùng về nhưng chàng vẫn chưa muốn rời khỏi đây.
Nàng ngập ngừng trực nói chợt nghe Thần Tiêu giành cất lời trước:
“Ta không chiếm đoạt linh ky của tiền bối Yến Hoàn.
Tiền bối tự tách Linh ky ra, ước nguyện trao đổi…” Giọng chàng khẽ khàng, đôi chỗ nhuộm bi thương, “Ta đồng ý với tiền bối, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến huynh ấy tan thành tro bụi, nhưng ta tuyệt không phụ lòng huynh ấy… Ta không đi, không đi đâu hết…”
Cơ thể chàng lạnh như băng, ôm vào lòng cũng chỉ có buốt giá.
Ở trong đó, Nhiễm Duyệt chợt có ảo giác, tựa như nàng đang hết sức cuộn tròn người, ẩn náu nơi sơn động nho nhỏ.
Nàng đâu thể nhớ thủa thiếu niên đã tìm ra sơn động đó thế nào, tuy nhiên chính nó cho nàng chỗ trốn khỏi biết bao lần yếu đuối, bao lần bị người bắt nạt.
Là từ khi nào nàng chẳng còn lưu luyến sơn động ấy?
Đột nhiên, tâm trí như được ánh mặt trời rọi sáng, hiển hiện chàng trai với nụ cười khoáng đạt, ấm áp như tiết xuân.
Thực ra nàng vẫn biết, dẫu đã cố hết lòng hết sức nhưng tới cuối cùng, chẳng giữ nổi ai…
Chợt, cơ thể Thần Tiêu chuyển nặng, trực ngã.
Nhiễm Duyệt hoảng hốt, vội giơ tay đỡ hông chàng, giữ chàng lại.
Nàng đang định cất lời hỏi chợt thấy ấn ký hình chim yến trên trán chàng chớp nháy, viền ấn đã phai nhạt.
Vào lúc nàng còn chìm trong sợ hãi, Thẩn Tiêu run rẩy thốt ra hai chữ:
“Cô độc.”
Nhiễm Duyệt bần thần, đỡ Thần Tiêu ngồi xuống, cẩn thận quan sát tình trạng chàng hiện tại.
Thần Tiêu im lặng, ngước lên nhìn nàng, nói tiếp: “Linh ky này của chủ thượng, niệm là “cô độc”.”
Nhiễm Duyệt không hiểu gì cả.
Thần Tiêu nhoẻn cười yếu ớt, giơ tay lên chạm vào dấu ấn trên trán, “Vừa rồi chủ thượng muốn triệu hồi tiền bối Yến Hoàn.
Linh ky tiếp ứng, ta cảm giác được đôi phần.”
Nghe lời ấy của chàng, vì vẫn liên tưởng tới suy nghĩ lúc trước, Nhiễm Duyệt không để ý tới ý nghĩa thực sự của câu nói, nàng áy náy cất tiếng: ‘Xin lỗi”.
Thần Tiêu không nhận tiếng xin lỗi của nàng, chàng nói: “Nói là “cô độc” cũng chưa chính xác lắm, phải là “sợ cô độc” mới đúng…”
Sợ cô độc?
Nhiễm Duyệt kinh ngạc nhìn Thần Tiêu, nghe chàng giải thích: “Có lẽ đây là lý do hiếm khi chủ thượng thu chiến linh vào linh phữu, chắc hẳn tiền bối Yến Hoàn cũng không thích vào trong Linh phữu.”
Theo những lời này, niệm tưởng vốn chôn sâu trong lòng chợt hiện lên rõ rệt.
Đúng vậy, nàng không muốn thu chiến linh vào linh phữu, chỉ mong có người tới bầu bạn.
Mà cậu thiếu niên ấy cũng từng vô tình nhắc tới, trong linh phữu tối đen lạnh giá, chẳng khác nào hồ Túc Tinh, ở trong đó nửa khắc cũng sợ lâu…
Sợ cô độc – đây là tâm niệm của nàng cũng chính là chấp niệm của cậu ấy.
Nét mặt Nhiễm Duyệt biến chuyển từ muộn phiền thành đau thương, đôi mắt loang loáng ánh nước.
Thần Tiêu nhìn thấy hết, nụ cười của chàng cũng vương buồn theo, giọng chàng yếu ớt nặng nề, lẩm bẩm: “Cho tới tận bây giờ chủ thượng vẫn cô độc… Quả nhiên, dẫu cho ngàn sao trên trời cũng chẳng lóa mắt bằng huynh ấy… chỉ có huynh ấy…”
Nhiễm Duyệt giật mình, tỉnh dậy khỏi ưu tư bao vây, nhưng lời định nói, đến khi thấy rõ tình trạng của Thần Tiêu đều nghẹn nơi cổ họng.
Thần Tiêu cuộn người, hai cánh tay che hết gương mặt chàng.
Tia sét chói lòa tràn ra khỏi kẽ tay chàng, tung tóe trên mặt đất.
Chúng dựng nên ranh giới vô hình, nếu tới gần ắt đau đớn.
“Thần Tiêu…”
Nhiễm Duyệt nén nỗi sợ hãi, khẩn khoản gọi chàng, nhưng đáp lại nàng, chỉ là tiếng thì thào hỗn loạn:
“Sai rồi… chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể bảo vệ chủ thượng bình an… nàng cần ta…Cho dù Thần ma tiên yêu, phàm kẻ nào tổn thương chủ thượng ta, đều phải chết!”
Mất khống chế?!
Nhiễm Duyệt lập tức nghĩ tới từ này.
Phải làm sao đây? Nên kêu gọi Linh ky hay nên khóa chàng bằng Ám ảnh thiên la?
Chần chừ do dự chỉ một thoáng cũng đủ khiến tia lửa điện lũ lượt ào ra, chớp mắt thiêu đốt toàn thân Thần Tiêu, lấp loáng đan xen lóa mắt người.
Nhiễm Duyệt biết nguy hiểm, vội lui về sau.
Tuy nhiên cơ thể vô lực, hai chân mềm nhũn, nàng suýt không trụ nổi.
Đây là… hao tổn?
Nhiễm Duyệt cố đứng vững, lập lá chắn phòng hộ.
Lúc này, Thần Tiêu buông hai tay che mặt xuống, run rẩy nhắc: “Linh…phữu…”
Linh phữu, giờ đang ở trong phòng đệ tử.
Tuy nhiên nếu rời đi ngay lúc này, Thần Tiêu xảy ra chuyện gì, biết làm sao đây…
Nàng đang rối rắm, chợt nghe Thần Tiêu hét tới lạc giọng: “Thu ta vào Linh phữu!”
Nhiễm Duyệt sững người, ngừng mọi suy nghĩ, xoay người chạy về phòng.
Thấy nàng chạy khỏi, Thần Tiêu suy sụp ngã xuống, mặc cho sấm sét lan tràn ăn mòn cơ thể.
Chợt, tiếng trống rền vang bên tai.
Như xa mà gần, tựa ảo lại thật.
Ngay sau đó, tiếng trống nối dài nhịp nhàng, xen lẫn tiếng kèn sáo ghép thành bài nhạc.
Thấp thoáng tiếng người hòa nhịp, tạo một bài ca.
Tiếng hát càng lúc càng rõ, từ tai lọt vào đầu, chấn động huyết mạch toàn thân, khuấy nhiễu ý thức, hóa nhòe tầm mắt.
Trong mông lung, một tế đàn hiện lên.
Phản đá điêu khắc tinh xảo, khảm tùng xanh.
Khí cụ dùng tế đã đầy đủ, khắc họa mây sét.
Lúc còn đương ngơ ngác, ánh lửa bùng lên, máu tươi hoen đỏ khí cụ.
Máu tràn ra ngay chốc lát, chảy trên tế đàn, quanh co dưới chân…
“…Cung phụng tầm thường, chỉ có tam sinh*.
Còn như ngươi, cần phải tế bằng người.
…”
(*tam sinh = ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê, lợn)
Tế bằng người.
Khi ba chữ đó hiện lên rõ ràng, những thứ nằm bên khí cụ trên tế đàn cũng hiển lộ hoàn toàn – nội tạng, xương thịt, da tóc…
Thình lình, bóng tối vây lấy, vùi chôn tất cả.
Tiếng cổ nhạc ngừng hẳn, tiếng hát biến mất chỉ có tiếng khóc tấm tức xen lẫn tiếng thì thào sột soạt quanh quẩn rất lâu.
Chẳng hay đã trôi qua bao lâu, giọng nói của chàng thiếu niên ấy bình thản và vang vọng, mong manh như ngọc lưu ly lại thông thấu và vô cùng kiên định:
“Tôi nguyện bỏ lại thân này, đổi lấy một vị Thần tôn cho chủ thượng mình!”
Đúng lúc ấy, màn sao tách ra, chiếu sáng cõi u tối.
Dưới đáy sâu, tế đàn bất ngờ —
…
Khi Thần Tiêu tỉnh lại, chàng nhận ra mình đang nằm trong đại điện, ngay trung tâm đạo đàn.
Việt Vô Kỳ, Vân Kình và Hình Mạch ngồi một bên, đầu bên kia có một vị lão giả, chính là vị đứng đầu tiên đạo – Thượng Dương chân quân.
Cảnh tượng lần này trái lại có đôi phần quen thuộc, khiến chàng chợt sinh ra chút cảm giác hoài niệm.
Thượng Dương chân quân thấy Thần Tiêu tỉnh lại, cười hiền hòa, hỏi thăm: “Tỉnh dậy được là tốt, cảm thấy thế nào rồi?”
Thần Tiêu ngồi dậy, đáp: “Không sao, chỉ là linh lực rối loạn thôi.”
“Đâu chỉ có rối loạn.” Thượng Dương chân quân tiếp lời chàng, “Bổn quân không quá am hiểu đạo pháp của Linh Túc cung nhưng cũng nắm được một hai.
Sức mạnh của cậu đang suy kiệt, e là chẳng thể chống đỡ được bao lâu.”
Thần Tiêu giơ tay lên, dẫn sét lập lòe vờn quanh ngón tay, giọng chẳng mảy may gợn sóng: “Vẫn dư sức trợ chiến giúp chân quân.”
“Ồ” Thượng Dương chân quân bật cười, “Bổn quân có nhờ cậu trợ chiến khi nào nhỉ?”
“Trấn Minh đàn chủ từng kể với ta, Lệnh chủ Cức Thiên vô hình vô tướng, chẳng thể tiêu diệt, chỉ có cách khóa y lại, dùng tiên khí bào mòn y.” Thần Tiêu nói tiếp, “Muốn làm điều này cần hành động liên tiếp, hủy Kim Nhụy rồi khóa nguyên thần y lại.
Tuy pháp lực của chân quân cao cường, nhưng vẫn chỉ từa tựa với Lệnh chủ Cức Thiên.
Duy có mượn sức mạnh của Chiến linh bọn ta mới có thể thành công.”
Thượng Dương chân quân mỉm cười hỏi: “Bổn quân có nói muốn tiêu diệt ma đầu kia khi nào nhỉ?”
Thần Tiêu trả lời: “Giờ Lệnh chủ Cức Thiên đã mất đi một viên Kim Nhụy, y còn để lại một thanh bảo kiếm và chia một phần binh lực tới Vĩnh Thánh Thiên tông, đây chính là cơ hội tốt hiếm có.”
Thượng Dương chân quân ngừng cười, phiền não vương trên nét mặt ông: “Vĩnh Thánh Thiên tông bị vây, bên tiên đạo ta nào không bị tổn hao? Hiện tại cần phòng thủ Linh Túc cung chặt chẽ, chuyện tiêu diệt ma đầu kia cần thảo luận kỹ hơn.”
“Chân quân vừa rồi cũng nhắc, ta không chống đỡ được bao lâu nữa.” Giọng Thần Tiêu vẫn hiền hòa như mọi khi, “Bất Chu sơn đổ, chúng thần vĩnh viễn cách rời nhân gian.
Phàm người tu đạo, không quá nổi tiên cách, kiểu gì cũng có giới hạn.
Cơ hội được thần trợ chiến, e chỉ còn duy lần này, mong rằng chân quân nghĩ lại.”
Chàng nói tới đây, Việt Vô Kỳ đứng bên ôm quyền thi lễ, cất giọng đề xướng: “Tại hạ cũng nguyện dẫn theo Chiến Linh hết sức trợ chiến Chân quân, mong chân quân nghĩ lại!”
Thượng Dương chân quân lắc đầu than: “Sao ngay cả Việt đàn chủ cũng vội vã vậy?”
Việt Vô Kỳ nhíu mày, lý giải: “Chân quân có điều không biết, Chiến linh của tại hạ bị ma đầu kia đầu độc, linh ky đã tổn hại.
Tuy hắn chẳng phải thần nhưng vẫn có sức mạnh được liệt vào hàng “Thần tôn”.
Với chiến lực ấy, e khó có lại được.” Nàng nói đến đây, ngập ngừng một chút, “Oán hận giữa Cức Thiên phủ và Linh Túc cung chất chứa đã lâu, đánh một trận, dù địch có lui cũng đâu đảm bảo Linh Túc cung được yên bình lâu dài, chỉ có hoàn toàn tiêu diệt ma đầu kia mới là thượng sách!”
Thượng Dương chân quân cau mày, ngẫm nghĩ một lát, thở dài cất lời: “Bản quân vốn cho rằng trận quyết chiến tiên ma tất cần tới hàng trăm năm chuẩn bị, đâu ngờ sẽ dốc toàn lực kiểu như này.
Có lẽ ý trời mách bảo.” Ông nói tới đây, nhoẻn cười hô, “Được, đã là ý trời vậy nguyện tiếp lấy trận này.”
Lời vừa dứt, cả ba người Việt Vô Kỳ đồng loạt cúi đầu hành lễ, tôn kính: “Chân quân thánh minh!”
Thượng Dương chân quân thoáng chút trầm ngâm, nghĩ tới điều gì: “Lời của Trấn Minh đàn chủ cũng nhắc nhở bản quân.
Ma đầu kia với Linh Túc cung chất chứa oán thù đã lâu nhưng duy chỉ có lần này lại quyết dốc toàn lực, không giống khi trước.” Ông nhìn Thần Tiêu, cau mày nghĩ ngợi, “Nếu nói chỉ vì căm ghét Thần, cần diệt tận gốc thì cách làm của y quá lòng vòng lắt léo.
Có khi nào ma đầu kia đã nắm được bí mật có thể đánh tan thứ quyết định đối với Linh Túc cung nên y mới chịu bất chấp cái giá lớn như vậy.
Chẳng hay các vị đây có đầu mối nào không?”
Ba người Việt Vô Kỳ nhìn nhau, sau một thoáng im lặng, Hình Mạch nói trước: “Nói tới thứ quyết định tồn vong của Linh Túc cung vậy chính là hồ Túc Tinh.
Tuy nhiên, hồ Túc Tinh là nơi giao giới với thế giới bên kia, ngoại trừ Linh ky, chưa hề thấy loại pháp thuật và bùa phép nào có thể ảnh hưởng tới.” Ông nói tới đây, cười tự giễu, “Nếu có một ngày Linh Túc cung ta biến mất thì hồ Túc Tinh vẫn mãi bình yên bất diệt mà thôi.”
Thượng Dương chân quân nghiền ngẫm lời này, sầu não thở than: “Nói tới nói lui, Linh Túc cung vẫn chẳng thể phá giải bí ẩn hồ Túc Tinh, không biết là họa hay phúc.”
“Chân quân chớ lo.” Việt Vô Kỳ cất lời, “Dù cho ma đầu kia nắm giữ cái gì thì y phải bước qua xác bọn ta mới được việc.
Thắng bại tồn vong, quyết định ngay bởi trận chiến này, chỉ vậy mà thôi.”
“Hay cho câu quyết định ngay bởi trận chiến này, không hổ là Việt đàn chủ.” Thượng Dương chân quân cười bảo, “Cũng được, nay đã muộn, mọi người về nghỉ ngơi trước.”
Mọi người nghe vậy, đứng dậy cáo từ, không nói gì thêm.
Ngoài đại điện, ánh trăng trải rộng.
Thần Tiêu hờ hững bước dưới trăng.
Trong khoảnh khắc ngước mắt ra, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, chỉ thấy ngàn vạn chúng sinh quỳ rạp trên mặt đất.
Bên tại, lại văng vẳng tiếng trống cùng tiếng hát…
Thần Tiêu đứng yên, khép hờ mắt, khi mở ra, ảo ảnh biến mất.
Nhiễm Duyệt ở gần đó lẳng lặng đứng trước bậc thềm dài ngoài điện, tưởng như hòa vào cùng ánh trăng mờ.
Gương mặt nàng trông tiều tụy, khi thấy chàng tới, nàng cố gượng cười.
Nhiễm Duyệt bước lên vài bậc lại do dự chẳng dám tới gần, cách chàng một khoảng không quá xa cũng chẳng quá gần, nàng cười hỏi: “Đã khỏe hơn chưa?”
Thần Tiêu nhìn nàng, chợt cảm thấy bối rối vậy nên chàng sựng lại bất động.
Nhiễm Duyệt thấy chàng yên lặng, áy náy khó chịu đột nhiên kéo tới.
Nàng nghĩ một chút rồi móc Linh phữu ra, bảo: “Có muốn vào trong Linh phữu không?”
Thần Tiêu sực tỉnh táo, chàng lắc đầu, chậm rãi bước tới bên nàng.
Hai người đều im lặng, lừng khừng không một cử động.
Chợt, giọng Việt Vô Kỳ vang đến, vẫn cứ trong trẻo lạnh nhạt: “Đứng đó làm gì,