Cho nên, chàng trở nên lạnh nhạt là vì chàng đã nhớ lại kiếp trước?
Phải chăng… nàng sắp mất đi chàng?
Lòng Nhiễm Duyệt đau nhói, chán nản ủ ê.
Lúc Lệnh chủ dùng Thần Tang Kim Nhụy khống chế Thần Tiêu, nàng cũng có cảm giác tương tự nhưng nào sánh bằng lần này.
Xét tường tận, khi đó cảm giác tức giận là chủ đạo mà nay là bất lực.
Đúng vậy, bất lực.
Hết thảy giằng xé và kiên trì, dày vò và đau đớn, bỗng chốc chẳng còn ý nghĩa.
Mải miết trên con đường cực khổ, quanh co vòng vèo lại về chốn cũ, rốt cuộc chỉ uổng công…
Nàng thẫn thờ cất bước, đâu hay chân đưa tới phương nào.
Cho tới khi tỉnh táo lại, đã thấy mình đứng ở sau núi.
Trước mắt nàng là mỏm núi đá, bên dưới có một sơn động nho nhỏ.
Nàng đứng sựng, sửng sốt.
Cho dù nàng có cuộn tròn người, nơi này cũng chật chội rồi.
Nói tới việc về nơi chốn cũ làm gì vì đâu có ai là quay trở lại được chính chỗ ban đầu?
Nghĩ tới đây, nàng tỉnh ngộ.
Nàng siết chặt tay, thầm cắn răng.
Đại địch trước mắt, há có thể để bản thân sa sút tinh thần? Đúng như Việt Vô Kỳ nói, giờ chỉ có chăm chỉ tu luyện, chỉ có dốc hết sức mình.
Nàng hít sâu một hơi, buông bàn tay, quay về.
Nhưng trong khu rừng núi vắng vẻ, có người đột ngột chặn mất đường đi của nàng.
Nhiễm Duyệt nhìn người đó, không khỏi sững sờ.
Tuyệt Trảm?
Tuyệt Trảm trong ấn tượng của Nhiễm Duyệt giống như một thanh bảo kiếm được người dày công tôi luyện, sắc bén, lóa mắt.
Mà nay, người đứng đối diện nàng phủ một tầng phiền muộn, như bụi phủ mờ, như hoen gỉ lốm đốm khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Nàng nghĩ một chút rồi ôm quyền, chào hỏi: “Tuyệt Trảm tiền bối.”
Tuyệt Trảm nghe thấy, cười khẩy.
Hắn không đáp, bước lên trước, nói như tự thán: “Việt Vô Kỳ còn truyền thụ cả “Thường Doanh” cho ngươi.”
Nhiễm Duyệt không biết nên trả lời thế nào, đành ngượng ngùng cười coi như lời đáp.
Tuyệt Trảm quan sát Nhiễm Duyệt một lượt rồi hỏi: “Tên Chiến linh của ngươi đâu?”
Nhiễm Duyệt lờ mờ cảm giác nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Tiền bối có việc tìm huynh ấy?”
“Không có gì.
Chỉ là tò mò, trước giờ các ngươi như hình với bóng, sao nay có mình ngươi…” Tuyệt Trảm bước lại gần, mi mày rũ xuống, nhìn Nhiễm Duyệt bằng ánh mắt u ám, “Là hắn không muốn gặp ngươi hay tại ngươi không muốn gặp hắn?”
Câu hỏi này đâm trúng tâm sự của Nhiễm Duyệt khiến nàng run rẩy.
“À, nhất định là ngươi không muốn gặp hắn.” Tuyệt Trảm tự trả lời, “Hắn suýt nữa cướp đoạt mạng ngươi, nhất định là ngươi rất thất vọng.”
Nhiễm Duyệt không muốn tranh luận với gắn, đáp lại máy móc, “Nếu tiền bối không có gì dặn dò, ta xin cáo từ trước.”
Tuyệt Trảm không cho nàng rời đi, xê dịch bước chân, càng ép tới gần.
Nhiễm Duyệt theo bản năng lùi về sau nào có ngờ sau lưng là vách núi đá, đâu có đường lui.
Tuyệt Trảm giơ tay lên, chống vào vách đá sau lưng nàng, vây khốn nàng bên trong, “Không dám trả lời?” Giọng hắn nghe ủ dột, cực trầm.
Nhiễm Duyệt cảm thấy nguy hiểm, nào dám tùy tiện mở miệng.
Nàng tránh ánh mắt dò xét của hắn, cúi đầu yên lặng.
Tuyệt Trảm trông phản ứng của nàng, cười lạnh: “Ngươi sợ ta?”
Nhiễm Duyệt vẫn duy trì im lặng, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi hắn.
“Bởi vì ta là yêu ma?” Tuyệt Trảm cười, “Đúng, ta nhớ rồi, tên Chiến linh của ngươi khi còn sống là Thần cho nên dù hắn có muốn giết ngươi, ngươi cũng sẽ tha thứ cho hắn.
À, chỉ vì ta là yêu ma…” Nụ cười hắn tắt lịm, giọng gằn lên đầy hung ác, “Chỉ vì ta là yêu ma cho nên ngay cả ký ức cũng không xứng nhận về! Chỉ vì ta là yêu ma nên bị trói bị quản chế! Chấp niệm giết chóc, căm ghét chúng sinh, rặt láo cả! Tất cả cũng chỉ vì ta là yêu ma!”
Theo từng tiếng rống giận của hắn, lưỡi kiếm trôi lơ lửng, xoáy vòng xung quanh.
Trông thấy vậy, Nhiễm Duyệt thực khó quyết định bản thân nên xuất thủ tấn công hay nên dùng Trướng phòng ngự.
Bởi nàng có cảm giác người này không phải muốn tổn thương người khác mà giống như muốn tự cắt xé bản thân mình…
Đúng lúc ấy, lưỡi kiếm rung rung, có chiều hướng rớt xuống.
Dưới tình thế cấp bách, trong đầu nàng hiện lên một cái tên ____
Thần Tiêu!
Tưởng chỉ là tiếng kêu vô thanh, đâu hay lời gọi vuột khỏi miệng.
Tia sét vụt lóe, thân hình người ấy ngưng tụ trong chớp nhoáng.
Thần Tiêu vừa hiện thân đã quyết liệt nắm lấy gáy Tuyệt Trảm, ném hắn ra xa.
Sau đó chàng quay về, đứng chắn bảo vệ Nhiễm Duyệt.
Nhiễm Duyệt ngắm nhìn bóng lưng chàng, xúc động run rẩy tới lúc lâu sau mới nhận ra mình đã gọi chàng tới.
Cách đó không xa, Tuyệt Trảm lấy lại thăng bằng, ngước mắt nhìn sang.
“Tới nhanh đấy…” Tuyệt Trảm xoa gáy mình, cười khẽ.
Chớp mắt sau, bóng người hắn lóe sáng như kiếm, xông thẳng về phía Thần Tiêu.
Thần Tiêu khẽ cau mày, xuất thủ nghênh kích.
Nhất thời, ánh sáng chói lọi đan cài nhau, tiếng kim thạch vang lên liên tục.
Nhiễm Duyệt muốn ngăn cản nhưng nếu nàng lên tiếng, e chỉ có mình Thần Tiêu thu tay, còn gã Tuyệt Trảm có thể lợi dụng sơ hở.
Nàng do dự chần chừ, đành chăm chú xem xét trận chiến, nghĩ đối sách.
Khác với Tuyệt Trảm chuyên tấn công, Thần Tiêu từ đầu chí cuối đều duy trì việc phòng thủ và né tránh, điều này khiến Nhiễm Duyệt thấy an tâm.
Linh Túc cung nghiêm cấm Chiến linh đánh nhau, chẳng may một phe chịu thương tổn, sợ khó lòng thu xếp, may mà trước giờ chàng đều có chừng mực…
Tuy nhiên ý nghĩ này của Nhiễm Duyệt đã bị câu nói tiếp sau của Tuyệt Trảm phá nát.
“Tránh né cái gì?” Qua khe hở của những lưỡi kiếm, Tuyệt Trảm vểnh môi giễu cợt hỏi Thần Tiêu, “Làm gì còn thân xác nữa, hay vẫn nhớ nỗi đau lúc đó? Sợ à?”
Thần Tiêu hóa giải đòn tấn công của hắn, hơi lùi về mấy bước, dẫn sấm sét vờn quanh.
“Ồ, giờ cận chiến cũng sợ luôn?” Tuyệt Trảm cất giọng khinh miệt, biểu cảm của hắn cũng đồng nhất với lời nói, “Khó trách, chịu bao nhiêu kiếm của ta như vậy, nối thống khổ ấy tới chết cũng chẳng quên nổi.”
Thần Tiêu không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“Để ta nghĩ xem, bao nhiêu nhát kiếm nhỉ?” Tuyệt Trảm giơ tay lên, dẫn một thanh kiếm bay bay trong lòng bàn tay, “Hình như là ba trăm bảy mươi tư kiếm…”
Lòng Nhiễm Duyệt quặn thắt, nàng xông lên mà chẳng ôm chút suy nghĩ nào, chập hai tay lại, dựng lá chắn vô hình đánh bật Tuyệt Trảm ra.
Tuyệt Trảm lùi về sau mấy bước, thấy Nhiễm Duyệt bừng bừng giận dữ.
Hắn cười một tiếng, châm chọc, “Sao? Đau lòng? Đừng có quên, tất cả đó đều là tại ngươi.
Nếu không phải ngươi quá ngu xuẩn, hắn sẽ không phải chịu kiếp nạn đó…”
“Im miệng!” Nhiễm Duyệt phẫn nộ, duỗi cánh tay ra.
Bóng đen lượn quanh cánh tay, chớp mắt sau hóa thành hình xiềng xích.
Khoảnh khắc ấy, đôi con ngươi của Tuyệt Trảm như co rút lại, lời nói ra âm trầm nặng nề: “Ám ảnh thiên la… ngay cả thứ này Việt Vô Kỳ cũng truyền cho ngươi!”
“Đúng vậy! Nếu còn càn rỡ, ta sẽ không nể nang gì nữa!” Nhiễm Duyệt hét.
“Ám ảnh thiên la” nàng mới học, tạm đến được mức ngưng tự hình thái, không có uy lực kiềm chế.
Dù vậy, nàng biết chỉ cần thi triển chiêu thức này, dẫu không thể khiến Tuyệt Trảm khuất phục cũng có thể khiến hắn thống khổ.
Đúng như cách hắn đối xử với Thần Tiêu.
Tuyệt Trảm liếc nhìn chỗ xiềng xích đen nhánh kia, bật cười.
Theo tiếng cười rời rạc, kiếm xung quanh hắn dần dần biến mất.
Hắn thở dài, vạch trần: “Thôi phô trương thanh thế đi, ngươi đâu trói nổi ta.” Hắn vừa nói vừa nhìn sang Thần Tiêu, cười nhạt, “Nói thật đi, Việt Vô Kỳ truyền Ám Ảnh Thiên La cho ngươi là để ngươi trói Chiến linh của mình… xem ra, tuy hắn không phải yêu ma nhưng