Hứa Thanh Phong không có đủ can đảm để nói ra lời quay lại, bỗng dưng nghĩ tới lời Hứa Tiêu Thiến nói vừa rồi. Trước mặt cô, anh thật đúng là một người vừa rụt rè vừa nhu nhược.
Hàm Tinh không trả lời, ngón tay mất tự nhiên véo nhau, sự khẩn trương trong lòng không kém Hứa Thanh Phong.
Chỉ chờ vài giây thôi mà đối với Hứa Thanh Phong như thể đã trôi qua tám mươi năm vậy, trong lòng như có cả nghìn con kiến đang bò qua, nôn nóng đến mức rối tinh rối mù.
"Hàm Tinh!" Hứa Thanh Phong thật sự không chịu được được kiểu giày vò này, "Ý anh là, em có đồng ý...ở bên anh một lần nữa không?"
Lại chuyển qua đèn xanh một lần nữa.
Dưới đường người người vội vàng qua lại, không hề chú ý đến hai con người đang đối mặt ở bên lề đường.
Ánh đèn sặc sỡ hai bên đường chiếu thẳng vào mắt hai người, khiến cho ánh mắt cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Hàm Tinh từ từ mở miệng hỏi, "Anh... rốt cuộc vì sao lại đến công ty của chúng ta?"
Đáy mắt Hứa Thanh Phong hiện lên một chút hoảng loạn, anh hạ giọng, nghiêm túc nói, "Bởi vì anh nhìn thấy em qua WeChat của tiền bối Lưu cho nên mới..."
Lời chẳng cần nói xong, ý định của người đàn ông này quá rõ ràng.
Trong lòng cô có chút kỳ lạ, Hàm Tinh chưa bao giờ nghĩ đến việc người đàn ông này xuất hiện trước mặt cô lại được lên kế hoạch từ trước.
Cô vốn tưởng rằng, tất cả đều là trùng hợp.
"Hàm Tinh..." Hứa Thanh Phong thấy Hàm Tinh không nói lời nào, cho rằng cô tức giận, lo lắng kéo ống tay áo cô, lấy lòng mà lắc lắc. Đôi mắt thanh tú sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Lúc lâu sau, Hàm Tinh hắng giọng, "Chẳng lẽ anh không sợ tôi không còn thích anh nữa sao?"
"Tất nhiên là sợ chứ!" Ngay từ đầu Hứa Thanh Phong đã sợ, sợ trong lòng cô đã có người khác, sợ cô không còn thích anh, "Nhưng anh càng sợ không được gặp lại em hơn."
Cực kỳ thâm tình, chứa đầy sự chân thành tha thiết.
Hứa Thanh Phong không tự chủ được nắm chặt ống tay áo Hàm Tinh hơn, "Năm đó, anh thực sự rất xin lỗi em. Cho nên lần này, anh không muốn bỏ lỡ em nữa."
Cho dù là bao nhiêu lần nhớ lại cảnh hai người gặp gỡ lần cuối đi chăng nữa, thì trong lòng Hàm Tinh cũng không nhịn được sự chua xót trong lòng.
Rõ ràng trước đó tình cảm của hai người thắm thiết như thế, cuối cùng lại cãi vã ầm ĩ, lúc sau thì đường ai nấy đi, cũng không còn liên hệ nữa.
Hàm Tinh hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Tôi còn nhớ rất rõ, khi đó anh bảo tôi chờ anh."
Khi ấy Hứa Thanh Phong thề son sắt nói cô chỉ cần chờ anh mấy năm, chờ đến lúc anh gây dựng được thành tích của mình, nhất định sẽ quay về cưới cô.
"Nhưng tôi không muốn sự chờ đợi của mình có thể sẽ biến thành một thi thể lạnh băng."
Hàm Tinh cố nén nước mắt đang tràn ra khỏi vành mắt. Nếu lúc trước chỉ là hai người xa cách hai nơi không gặp lại thì thôi, nhưng cô không thể chịu được cảnh chờ đợi một người mà mình thậm chí không thể liên lạc được, còn mỗi ngày phải lo được lo mất về tính mạng của anh.
Ánh sáng trong mắt Hứa Thanh Phong dần ảm đạm, lộ ra sự áy náy.
Bản thân anh rất lâu sau đó cũng mới hiểu được, việc để một người ở lại đây chờ đợi mình mấy năm là chuyện nhẫn tâm đến mức nào.
"Xin lỗi em..."
Yết hầu trượt lên trượt xuống, Hứa Thanh Phong không thể chịu đựng được nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng.
Anh sinh ra trong một gia đình có hoản cảnh không được tốt, bố mẹ đều chỉ là công nhân viên chức bình thường ở một thị trấn nhỏ. Mà Hàm Tinh lại hoàn toàn trái ngược với anh, là một tiểu công chúa trong một gia đình giàu có.
"Anh sợ anh không xứng với em." Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Phong nói ra những lời này, "Anh sợ bố mẹ em không đồng ý gả em cho anh, cũng sợ em sau này sẽ hối hận, hối hận anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn..."
"Cho nên anh tình nguyện đánh cược mạng sống của mình để chạy tới chiến trường sao?" Âm lượng của Hàm Tinh tăng cao, "Lúc ấy rõ ràng còn có những con đường khác, nhưng anh lại cố tình chọn con đường nguy hiểm nhất."
Tình huống hiện giờ làm cho hai người đều hoảng hốt trong lòng, giống như quay trở lại cuộc cãi vã ngày hôm ấy.
"Hàm Tinh..." Hứa Thanh Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng, gục đầu xuống, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, "Anh chỉ muốn mau chóng có được thành tích, xin lỗi em..."
Hàm Tinh thấy bộ dáng nhường nhịn của Hứa Thanh Phong, nơi nào đó trong lòng cũng mềm xuống.
Nhưng khi nghĩ đến bóng dáng kiên quyết rời đi của người đàn ông này, nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống, "Tôi biết, anh đi là vì tự tôn của bản thân mình. Nhưng trước giờ tôi chưa từng muốn sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, chỉ muốn cùng anh sống cùng một cuộc sống bình thường mà thôi!"
Những giọt nước mắt trong suốt biến thành những màu khác nhau dưới ánh đèn.
Hứa Thanh Phong há miệng, vốn định an ủi cô, nhưng lời nói đã đên bên miệng lại không nói thành lời.
Anh cắn răng lập tức tiến đến ôm Hàm Tinh vào trong ngực, giống như một chú cá