Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Phó Nhiên nhíu mày đi lục túi đồ, hiện tại anh có hai lựa chọn, một là mặc lại chiếc áo sơ mi vừa thay, hai là mặc chiếc áo sơ mi ngày mai anh định mặc… Dù anh có mặc cái nào, thì sau một đêm nó cũng sẽ trở nên nhăn nheo, chắc chắn anh không thể mặc nó đi làm được.
Vì thế Phó Nhiên lựa chọn phương án thứ ba, anh mặc chiếc áo sơ mi định mặc cho ngày mai, buổi sáng lại kêu Từ Hạo mang áo sơ mi đến đây.
Nhưng trước khi anh đưa ra quyết định.
Vân Thư ngượng ngùng giúp anh có thêm lựa chọn thứ tư: “Thi thoảng khỏa thân ngủ cũng rất thoải mái.”
Nói xong, cô nhìn căn phòng một vòng, đương nhiên không dám quay sang nhìn anh.
Phó Nhiên: “!!!”
Giống như có một cánh cửa đến một thế giới mới được mở ra, khuôn mặt Phó Nhiên đỏ ửng lên, anh bình tĩnh để hai chiếc áo sơ mi sang một bên.
Anh ngay lập tức chui vào trong chăn, quay lại nhìn Vân Thư: “Em mau đi đánh răng rửa mặt, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Đầu ngón tay của Vân Thư khẽ di chuyển: “Ừm.”
Chờ sau khi Vân Thư tắm rửa xong, Phó tổng đã ủ ấm chỗ nằm của mình, vừa nhìn cô bước ra, anh ngay lập tức giúp cô trải chăn ra.
Nhưng Vân Thư không thèm để ý đến cái chăn đó.
Cô lén đưa tay ra nhấc cái chăn của anh lên.
Phó Nhiên: “!!!”
Phó Nhiên không dám nhúc nhích, không dám di chuyển.
Vân Thư đưa tay sờ, thấy chỗ nằm đã được ủ ấm.
Vân Thư ngẩng đầu lên bật cười nhìn Phó Nhiên: “Á chà, chỗ anh ấm quá.
Cho em nằm chung được không?!”
Vốn dĩ Phó Nhiên đang ngồi trong chăn, Văn Thư muốn chui vào thì phải đẩy anh ra trước.
Hiện tại một người thì đang mặc váy ngủ, một người thì không mặc áo.
Hai người không chỉ cảm thấy ấm áp… Mà còn nóng đến mức bốc cháy.
Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy.
Vân Thư xấu hổ vẫn chưa kịp thích ứng, trong đầu cô liên tục xuất hiện câu nói ‘dễ bắt nạt’ của Từ Hạo, cô không nhịn được liền sờ lên khối cơ ngực mà cô thèm khát bấy lâu nay.
ngôn tình hài
“Oa.” Vân Thư phấn kích nói, “Phó Nhiên, anh sở hữu dáng người rất đẹp.”
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Vân Thư, vừa trắng vừa mềm mại, nhìn qua đã