Thông tin truyện Vi Thần Có Tội

Vi Thần Có Tội

Tác giả:

Thể loại:

Hài Hước, Cung Đấu

Lượt xem:

188

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 12393 lượt

REVIEW TRUYỆN VI THẦN CÓ TỘI

Tác giả : Tùy Vũ Mà An

Thẻ loại : Cố đại, đoản văn, thanh mai trúc mã, sủng, HE

Độ dài : 7 chương

Tình trạng : Hoàn

---------------------------------------

Làm thái y đã vất vả mà làm thái y trong triều đình lại vừa vất vả vừa đáng sợ, không chỉ lo mạng người mà còn phải nơm nớp lo mạng mình. Câu nhiều nhất mà thái y trong cung được nghe là gì? Theo thống kê, chính là ba câu sau :

“Không chữa khỏi cho nàng/hắn, mang đầu đến gặp Trẫm!”

“Nếu nàng/hắn xảy ra chuyện gì, Trẫm sẽ để tất cả các ngươi chôn cùng!”

“Ngay cả bệnh này cũng chữa không nổi, Trẫm nuôi các ngươi để làm gì!”

Lương y có thể cứu người, lương y như từ mẫu. Còn lương y không thể cứu người mà chỉ có thể chữa bậy, bốc thuốc bậy hại người như Tống Linh Xu, chính là đồ tể…

Đương kim Hoàng thượng Lưu Hi từ nhỏ cơ thể yếu kém bệnh tật, ngoài ông nội Tống Linh Xu thì không ai có thể chữa trị. Ông nội nàng là một thần y trong cung, tay nghề cao đến mức kể cả những thái y hiện nay đứng đầu Thái y viện cũng bị ông nói là một đàn lang băm... Thế nhưng truyền nhân của ông - Tống Linh Xu, y thuật thấp kém, tinh thần tiếp thu hết sức kém cỏi. Nàng không hại người là tốt rồi, còn mong nàng cứu người cái gì…

Từ khi Tống Linh Xu còn nhỏ, Lưu Hi luôn ở cạnh nàng và ông nội để chữa bệnh, hắn và nàng được coi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên. Có nghĩa Lưu Hi vốn biết cái danh thái y của nàng là “hữu danh vô thực” nhưng vẫn liên tục truyền Tống thái y ra ra vào vào, hết chẩn hỉ mạch của phi tần, lại đến chẩn đủ loại bệnh của hắn...  

May mắn nàng là nữ thái y nên luôn bị các phi tần của Lưu Hi coi là hoạn quan bất nam bất nữ, cho dù nàng có gần gũi Hoàng thượng hơn nữa cũng không ai thèm để vào mắt. Tuy nhiên gần vua như gần hổ, bệnh thì không chữa nổi nhưng thánh chỉ lại càng không cãi nổi, cho nên để bảo toàn tính mạng, Tống Linh Xu quyết định, phải rời khỏi Hoàng cung thì mới sống yên ổn được.

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, nàng chạy thoát khỏi Hoàng cung của Lưu Hi, lại không chạy thoát nổi tâm của hắn...

...

“Tống Linh Xu cuối cùng có loại cảm giác của kẻ trộm, cảm giác này vẫn giằng co rất nhiều năm, nàng cũng không rõ rốt cuộc làm sao, thẳng đến rất nhiều năm về sau, lúc giúp đứa nhỏ đọc sách, trong lúc vô tình nhìn đến sách sử, nàng mới sét đánh bửng tỉnh đại ngộ.

Sách sử viết, y nữ Tống thị, Thiên Khải Đế hậu, trời sanh tính ghen tị, độc sủng hậu cung, phế tam phi lục tần, hàng đêm tìm hoan, ngủ lại đế cung.

Nàng đều là do bị bắt buộc, được không!”

------

Khi Lưu Hi còn là bát vương bệnh tật, chỉ có Tống Linh Xu ở bên cạnh nắm tay hắn, làm bạn với hắn, dỗ dành mỗi khi hắn bị những cơn đau dày vò. Nàng không biết kể chuyện xưa, cũng chẳng biết ca hát, hắn đành để nàng đọc sách y cho hắn nghe. Nàng đọc rất nhiều sách cho hắn, nhưng hắn chỉ muốn nghe nàng đọc “Linh Xu”. Hắn thích “Linh Xu”. 

Hắn đã cấm cung Tống Linh Xu vậy mà nàng lại to gan dám cao chạy xa bay cùng nam nhân khác. Thả nàng đi, chẳng qua vẫn chưa phải lúc. Đến thời điểm, tự khắc Lưu Hi sẽ đích thân đón Hoàng hậu của hắn hồi cung...

...

“Ta trong lúc hôn mê đã nói cái gì?”

“Nàng nói nàng thích ta”. 

“Không có khả năng!”

“Ta làm sao có thể nói câu đó!” 

“Nàng còn gọi ta đừng đi” 

“Không có khả năng không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

“Vậy nàng hiện tại thành thật trả lời ta, nàng thích ta sao?” chóp mũi của hắn nhẹ nhàng để trên mũi ta, vô cùng thân thiết hỏi, “Nói thích, nói không thích chính là khi quân”. 

“Ngươi bức ta nói…” Trái tim của nàng đập thật mạnh, có chút chua xót.

“Đúng, ta bức nàng, nàng nói một tiếng được không?” hắn ôn nhu dỗ dành. Ôi chao, không hổ là đứng trên vạn người, vô sỉ đứng lên đầu người. “Hiện tại không nói cũng không sao, theo ta hồi cung, về sau sẽ có cơ hội làm cho nàng mở miệng.”

------

“Vi thần có tội” - câu chuyện ngắn hài hước nhưng mang đến cho người đọc những cảm xúc sâu lắng của một tình yêu nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tình yêu của hai người không quá mạnh mẽ nồng nhiệt, nhưng lại như một chén thuốc, biết là đắng nhưng lại là cách duy nhất để cứu chữa tâm hồn đã từng tổn thương. Ai nói bậc đế vương người nào cũng ba ngàn cung phi? Không phải cả đời này Lưu Hi chỉ yêu một mình Tống Xu, cũng chỉ chạm qua một mình nàng thôi sao.


Bình luận truyện