Edit: Lune
Nhìn bóng người thì có vẻ là một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng cao to, không biết đứng bên ngoài cửa sổ từ bao giờ.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Nha Thấu.
Mỗi lần cậu đốt một tờ giấy đều ngẩng đầu lên quan sát một hồi, cho nên cực kỳ chắc chắn rằng lúc đốt tờ thứ bảy không ai xung quanh cả, theo phán đoán ban đầu thì có lẽ người kia đến lúc cậu đốt tờ cuối cùng.
Thời gian đốt xong một tờ giấy rất ngắn.
Tại sao hắn lại đến đây trong một thời gian ngắn như vậy?
Người kia im hơi lặng tiếng đứng ở đó nhìn thẳng vào Nha Thấu, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một vật chết chứ không phải đang nhìn con người.
1
Đêm Hè vắng lặng, đến tiếng gió cũng không nghe thấy.
Màn đêm ngoài trường học vẫn náo nhiệt như cũ, ánh đèn lập lòe, gần như tương phản hoàn toàn với bầu không khí nghẹt thở bên trong.
Nha Thấu chống tay lên bàn, cơ thể cứng ngắc, thần kinh căng như dây cung, chỉ cần kéo ra là sẽ đứt.
Có vẻ như "Hắn" đã hết kiên nhẫn, không biết rút đâu ra một cái lưỡi hái khổng lồ phản chiếu ra ánh sáng sắc lạnh, như thể Tử Thần đến đòi mạng.
Một giây sau, "Hắn" phá vỡ cửa sổ nhảy vào trong phòng, giơ lưỡi hãi lên rồi xông thẳng đến Nha Thấu.
Âm thanh pha lê bị vỡ trong màn đêm nghe cực kỳ rõ ràng, có lẽ đã đánh động đến thứ gì đó đang tuần tra trong tòa nhà, cho nên tiếng động vừa dứt, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân nặng nề.
Còn xen lẫn tiếng gậy kéo lê trên mặt đất, làm Nha Thấu nghĩ ngay đến những người mặc đồ trắng xuất hiện ngoài phòng học ban sáng.
Động tác của người kia dừng lại nhưng không có vẻ gì định lùi về, chưa dừng được bao lâu hắn đã đá bay một cái bàn chắn trước mặt rồi lao nhanh đến.
Giờ nên chạy ra ngoài đối diện với thứ còn chưa biết là gì kia, hay đứng yên chờ bị người đàn ông cầm lưỡi hái này giết chết, lúc này Nha Thấu đã hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy.
Cậu cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình, thậm chí còn không nghe thấy âm thanh của 001 bên tai, trong con ngươi phản chiếu ra lưỡi hái đang bổ về phía mình.
Nó vấn theo trận gió lạnh thấu xương, lửa cháy bốc quanh thân nó, chậm rãi đốt cháy mọi thứ trong phòng học.
Ngay lúc phần móc khoằm của lưỡi hái cách trán Nha Thấu còn chưa đầy 3cm, cậu đột nhiên biến mất tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưỡi hái bồ vào khoảng không, không được uống máu khiến nó phát ra tiếng vù vù bất mãn.
Người kia cụp mắt, nhìn phòng học không người.
"Chạy sao."
...
Nha Thấu biến mất nhưng cũng không chạy xa lắm.
Cậu xuất hiện trong phòng học trên tầng gần hành lang với đôi mắt đỏ hoe, vì chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi suýt chết nên chân vừa chạm đất đã ngồi sụp xuống ho khan dữ dội.
【Đang sao thế? Vợ anh bị thương rồi à, có chuyện gì vậy, anh vừa mới qua phòng livestream khác nằm vùng thôi mà.】
【Vừa xong làm tôi sợ chết khiếp, trực giác mách bảo tôi rằng người đó không dễ chọc đâu.】
【Nói vậy không phải vô nghĩa à! Cục cưng ngoan không khóc, mama thổi cho con! Mẹ đã đập Ngư lôi nước sâu cho một người chơi cao cấp rồi, phó bản sau mẹ nhất định sẽ bảo hắn dẫn con đi! Cục cưng của chúng ta sẽ không phải tiếp tục chịu khổ nữa.】
【Tại sao! Tên ngu ngốc nào quy định không được kết toán điểm tích lũy trước khi phó bản chưa kết thúc đấy! Vợ tui không đổi được đạo cụ nào cả, nếu không có phần thưởng của nhiệm vụ thời gian thì hoàn toàn không có gì hết!】
Phó bản chưa kết toán nên không nhận được điểm tích lũy, không có điểm tích lũy thì không đổi được đạo cụ, bật lửa cậu dùng ban nãy là đổi từ điểm tích lũy ban đầu của người chơi mới.
Gần như lúc người kia xuất hiện, Nha Thấu đã mở phần thưởng của nhiệm vụ thời hạn ra, có lẽ là dưới sự chi phối của một bàn tay nào đó mà bên trong vừa vặn là đạo cụ mà Nha Thấu cần nhất hiện giờ - dịch chuyển tức thời.
Chẳng qua đạo cụ có hạn chế, chỉ có thể di chuyển hơn 20m theo chiều ngang.
Chiều ngang một phòng học khoảng 8m, tính theo vị trí của cậu thì chỉ có thể di chuyển giữa hai phòng.
Cách đó không xa có tiếng đánh nhau.
Người quái gở kia vẫn chưa đi, hẳn là cách không xa lắm.
Sau khi ý thức được điều này, Nha Thấu che miệng lại, cố gắng kìm nén cảm giác muốn ho rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Có điều lúc nãy ngã xuống không kịp dùng lực nên đầu gối mài xuống mặt sàn, làn da vốn mỏng lập tức sưng tấy, theo động tác đứng dậy bắt đầu rỉ máu ra.
Đã 20 phút trôi qua kể từ lúc tan học, nếu giờ rời khỏi đây thì đủ thời gian về đến phòng ngủ.
Cậu nhất định phải tăng tốc.
Nha Thấu cố chịu cảm giác đau đớn trên đùi, vội vàng xuống tầng, động tác gấp gáp nên không tránh khỏi phát ra tiếng động.
Lần này kinh động đến người đi tuần tra buổi tối, có người lập tức giơ đèn pin đi tới.
Người nọ cầm đèn không vững, ánh sáng từ đèn pin trong tay lia qua lia lại giống hệt trong mấy bộ phim kinh dị.
"Muộn thế này rồi mà ai còn ở bên kia đấy?"
Giọng nói già nua nghe có vẻ rất ôn hòa, thế nhưng xuất hiện trong tòa nhà dạy học đã tắt hết đèn thì sao có thể ôn hòa được.
【Tui biết này! NPC này là lão già phụ trách khóa cửa tòa nhà, vặt đầu người chơi dễ như nhổ cải thảo. Hơn nữa lão ta không chỉ nhằm vào mỗi người chơi mà với NPC cũng không hề nương tay, rất nhiều NPC trong phó bản này đã chết trên tay lão ta.】
【Nói thế thì lão già này còn ghê gớm hơn nhóm người chấp pháp trong trường kia à?】
【Chứ còn gì nữa, lâu năm rồi mà, vừa già vừa hung dữ. Người chơi trong phòng livestream của mấy bác đúng là vừa trốn khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp, thảm thật đấy.】
Người Nha Thấu dán vào cửa, không dám thở mạnh.
Giọng nói già nua lại truyền đến: "Nhận lỗi đúng lúc mới là trẻ ngoan, giờ chủ động đi ra thì bác sẽ không trách đâu."
Rõ ràng là một ông già nhưng lại đi rất nhanh, nghe tiếng bước chân, Nha Thấu cảm thấy lão ta ngày càng đến gần mình.
"Mau ra đây nào, bé ngoan."
Nhiều nhất năm giây nữa là lão ta có thể đi đến trước mặt Nha Thấu.
Giọng lão cao lên, lần này giọng nói chứa thêm sự tức giận, mỗi lần gót giày giẫm xuống sàn phát ra tiếng "cạch cạch" lại như giẫm vào lòng Nha Thấu, khiến cậu càng hoang mang sợ hãi.
Đúng lúc này, cánh cửa phía sau mở ra.
Một cánh tay duỗi ra từ trong bóng tối bịt miệng Nha Thấu, còn tay khác ôm lấy eo cậu.
Cánh tay ở eo thoáng dùng sức khiến chân thiếu niên bị nhấc khỏi mặt đất, sau đó nghiêng người bị hắn ôm trọn vào trong!
Bị bịt miệng ôm đi là một chuyện rất đáng sợ, nhất là khi còn chưa biết người này rốt cuộc là ai.
Nhưng ít nhất người sau lưng cậu không thể hiện bất cứ ác ý nào.
"Ưm."
Nha Thấu khẽ rên một tiếng.
Cậu cảm giác được cánh tay kia rời khỏi eo mình, sau đó đóng cánh cửa lại trước khi lão già kia đi đến, tách biệt bên ngoài với trong phòng.
Người phía sau có mùi hương rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng cũng rất lạ lẫm.
Bàn tay to đang bịt miệng cậu không dùng quá nhiều sức, sau khi thấy Nha Thấu không giãy giụa mấy thì bỏ ra.
Truyền dịch xong, cơn sốt của Nha Thấu gần như rút xuống, lúc này bị hoảng sợ nên chỉ thấy chóng mặt, dạ dày nôn nao cực kỳ khó chịu, sắc mắt cậu ửng hồng, nước mắt sinh lý cũng tiết ra đọng lại ở viền mắt.
Trong phòng tối lờ mờ chỉ có hai người họ, cậu ngồi xổm trên mặt đất vừa không ngừng ho khan vừa che miệng, cố gắng không để mình phát ra tiếng.
Tình trạng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cậu không còn sức để mà nhìn xem người vừa kéo mình vào trong là ai nữa.
Hai hệ thống và khán giả trong phòng livestream đều sốt ruột muốn chết, phòng livetream trong phút chốc còn loạn tùng phèo cả lên.
Có người ôm cậu đặt lên trên bàn, phía trên còn để một cái đêm nên không cứng lắm, ngồi trên đó khá thoải mái.
Sau đó